suu tam
MNlam
Cali
Yanar Dag được xem là vùng đất thiêng ở Azerbaijan vì sự kỳ lạ của nơi đây, khi mà ngọn lửa vĩnh cửu chưa bao giờ tắt trong suốt 4.000 năm qua.
Danh tiếng ! ?
Vợ của Albert Einstein thường khuyên ông phải ăn vận cho chỉnh te hơn khi tới chỗ làm. Ông sẽ luôn phản bác lại rằng:
- “Tại sao nhỉ? Mọi người ở đó đều biết tôi mà”.
Khi Einstein tới dự một cuộc họp lớn, bà lại nài nỉ ông hãy mặc những bộ đồ đẹp đẽ hơn. Ông lại bảo:
- "Tại sao chứ? Ở đấy có ai biết tôi đâu!"
Người ta thường yêu cầu Albert Einstein giải thích thuyết tương đối. Ông phân trần:
- "Bạn giơ tay trên bếp lò, một phút dài như một giờ. Bạn ngồi với một cô nàng xinh đẹp, một giờ chỉ như một phút. Ấy chính là sự tương đối!”
Một hôm, hồi còn làm việc tại đại học Princeton, khi đang trên đường về, ông quên mất địa chỉ nhà mình. Tài xế taxi không nhận ra ông. Ông hỏi anh ta có biết nhà của Einstein không. Anh ta đáp rằng:
- "Ai mà không biết địa chỉ của Einstein chứ nhỉ? Ai ở Princeton này chả rõ. Ông muốn gặp ông ấy à?"
Và Einstein nói:
- “Tôi là Einstein đây. Tôi quên địa chỉ nhà mình rồi, anh chở tôi về đó được không?”
Tài xế chở ông về và còn chẳng lấy tiền cước xe.
Có lần, Einstein đi tàu hỏa từ Princeton và người soát vé đi xuống để bấm vé của các hành khách. Khi anh ta tới chỗ Einstein, ông tìm trong túi áo vest. Chẳng thể nào mò ra được tấm vé, ông chuyển sang túi quần. Không thấy, ông lại tìm trong cặp nhưng cũng không có luôn. Và rồi tiếp đến, ông tìm cả chiếc ghế bên cạnh mình. Vẫn chẳng thấy gì. Người soát vé nói:
- “Tiến sĩ Einstein, tôi biết ngài mà. Chúng tôi đều biết ngài. Tôi chắc rằng ngài đã mua vé rồi. Xin đừng lo lắng gì cả”.
Einstein gật đầu một cách lịch sự. Người soát vé tiếp tục đi tới những hàng ghế phía sau. Lúc sắp sang toa khác, anh ta quay lại và thấy nhà vật lý vĩ đại của chúng ta vẫn đang loay hoay quỳ xuống tìm tấm vé. Anh ta vội vã đi tới và bảo:
- “Thưa tiến sĩ Einstein, xin đừng lo , tôi biết ngài là ai mà. Không vấn đề gì đâu. Ngài không cần vé đâu. Tôi tin là ngài đã mua vé rồi”.
Einstein nhìn anh ta và nói:
- "Chàng trai à, tôi cũng biết tôi là ai . Nhưng tôi quên béng mất mình đang đi đâu rồi”.
Khi Einstein gặp Charlie Chaplin:
Einstein nói:
- "Tôi rất ngưỡng mộ nghệ thuật của ông, nhất là sự phổ quát trong ấy. Ông chẳng cần nói gì... Vậy mà cả thế giới vẫn hiểu được."
Charlie Chaplin đáp lời:
- “Đúng vậy. Nhưng danh tiếng của ông còn vĩ đại hơn mà. Cả thế giới ngưỡng mộ ông, dù chẳng ai hiểu được ông nói gì."
CHỢT THẤY TUỔI GIÀ
(Bùi Đăng Khoa góp ý)
Gócđường
đó, mỗi ngày tôi qua lại
Bỗng hôm nay, sao khác lạ quá chừng Xa thăm thẳm, lại còn thêm con dốc Con dốc này, ai đắp tự bao lâu?...
Chuyếnxe
buýt, hôm nay sao vội vã
Ngẩn ngơ trông, không kịp chuyến
xe chờ
Nhữngbậc thang, hình như cao hơn
trước
Cao rất nhiều, so với bữa hôm
qua...
Ngàyđông
giá, năm nay sao rét quá
Lò sưởi này, không đủ ấm tấm thân Tờ nhật báo, giờ đây sao khó đọc
Chữ nhạt nhòa, nhỏ xíu múa lăng
tăng...
Nhữngngười trẻ, bây giờ trông
thanh lịch
Trẻhơn tôi, so với tuổi cùng thời
Rồi những người, cùng trang lứa
với tôi
Trông lẩm cẩm, và già hơn trước
tuổi
Bỗng một hôm, gặp người yêu dấu cũ
Rất sững sờ, khi gặp cố nhân xưa Em nhìn tôi, xa lạ chẳng thiết tha Xót xa quá, hai tâm hồn ngơ ngác
Xungquanh
mình, ai cũng thầm nói khẽ
Cố lắng nghe, không hiểu họ nói gì? Áo quần mặc, mỗi ngày thêm mỗi chật
Bệnh béo phì, chậm chạp đến thăm
tôi
Sánghôm nay, soi sắc diện trong
gương
Thấyquá hãi, không phải mình năm
cũ
Bốn mươi năm, mà thân tàn cú rũ
Cuộcđời này, như ảo ảnh trong
sương!
|
TUỔI ÐỜI CHỒNG CHẤT
Góc đườngđó, tới lui quen thuộc lắm
Sao hôm naythăm-thẳm gấp bao lần.
Lại còn thêm con dốc độc nó hành.
Ðã lâu lắm,chưa bao giờ để ý.
Chuyến xebuýt, hụt rồi theo chẳng kịp
Dường xenào cũng phóng vội hơn xưa.
Những bậcthang cao nghệu thật khó ưa
Nhớ lúctrước làm gì cao quá vậy!
Mùa đônggiá năm nay run lẩy bẩy
Lò sưởi nầy,không đủ ấm hay chăng?
Báo hằngngày chữ nhỏ múa lăn tăn
Thật khóđọc, hình như thay mẫu mới?
Những ngườitrẻ hôm nay trông phơi-phới,
Trẻ hơn tôiso với tuổi đồng thời.
Còn nhữngngười, xấp-xỉ với tuổi tôi,
Nom lụ khụ,già hơn tôi thấy rõ.
Bỗng ngàynọ gặp người em thuở nhỏ,
Em quágià, tôi thật khó nhận ra.
Em nhìn tôixa lạ, chẳng thiết tha.
Buồnman-mác hai tâm hồn tri kỷ.
Thấy thiênhạ. quanh tôi luôn lí nhí,
Vểnh lỗ tai,chẳng hiểu họ nói gì?
Áo quần tôi,chật cứng bởi béo phì,
Thật bựcbội, xác to cùng bụng phệ.
Sáng naysớm soi gương như thường lệ,
Thấy ai kia,sao chẳng giống chút nào.
Bốn mươi năm thân xác đã lao đao,
Ta thấm thía, đời người saochóng thế!!!
(TônThất Phú Sĩ - phỏng dịch)
|