Một chuyến về thăm
quê hương.
Tôi trở về quê hương sau gần 20 năm xa cách, hy vọng được nhìn lại những gì thân thương, nhưng mỗi bước lần về kỷ niệm là một bước thất vọng tràn trề ! Tôi như con chim lạc đàn, ngơ ngơ ngác ngác, đứng trước cảnh xưa mà cảm thấy mình đang lạc lõng ở nơi nào! Góc sau trường Marie Curie, với hàng cây êm ả, nơi chúng tôi vẫn thường hay đón đón đưa đưa, con đường Duy Tân vang tiếng ve sầu, Trường DH Sư Phạm với lối đi vào có hàng me tây rơp bóng, tất cả đều được thay thế bằng những cửa hàng sáng choang, lộng lẫy, những quán ăn sang trọng ! Tôi về Saigon, nơi tôi đã sống và lăn lóc suốt 34 năm, mà chỉ biết đường đi ở vài đường phố chính ở trung tâm mà thôi!
Qua những giây phút ngỡ ngàng ban đầu, tôi điện thoại cho Phước, rồi cho Nhiên để nhờ hai anh bạn nầy giúp tôi mời các bạn tụ họp ở một nơi nào đó, một ngày nào đó để cùng nhau nhắc lại chuyện xưa! Ngược lại với cảnh vật Saigon, tình cảm Saigon vẫn còn đó, vẫn còn nồng nhiệt, vẫn còn đậm đà như ngày nào; Phước và Nhiên đã sốt sắng điện mời các bạn và đề nghị nhiều nơi để cuối cùng tôi chọn nhà hàng Tân sơn Nhất. Thú thật là lúc bấy giờ tôi cũng không biết bạn nào sẽ đến được!
Nhưng may mắn và hạnh phúc làm sao khi tôi được đón tiếp hầu hết các bạn DHSP Phapvan 67! Phía các bạn gái có chi Minh Nguyệt, chi Hanh, Hương Lan và Phi Yến, phía các bạn trai thi có Phước, Nhiên, Độ, Đào văn Lộc, Lành từ Biên Hòa xuống, Đat dù bịnh hoạn cũng từ Mỹ tho cố gắng lên, chỉ trừ có Trần bình Lộc không đến được vì bịnh tim.
Cuộc họp mặt thật vui , trong một thoáng nào đó, mọi người đều quên hiện tại, quên những khó khăn nhất thời, quên cả” tuổi già” của mình để cùng ngồi cười vui với nhau! Có phải tình bạn “ mầu nhiệm “ thay không các bạn? Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn; lúc ra về Trời lại đổ mưa như trút, bạn bè cùng nhau đứng tránh mưa, lại được thêm vài phút chuyện trò !
Đến lúc tôi đỡ Đạt lên xe gắn máy cho con trai Đạt đưa về, Đạt vẫn còn nắm tay tôi và nói, không biết là lần thứ mấy: “ Tao chắc là không còn gặp được mầy nữa quá!!”
Sau đó, Chi Nguyệt, chi Hạnh, Phước, Đào văn Lộc và tôi đi tìm nhà và thăm Trần bình Lộc để thấy anh chàng thể thao ngày nào nay tóc đã bạc trắng và cứ thở hổn hển vì bịnh tim!
Tuần lễ sau , chị Nguyệt mời tất cả các bạn đến nhà ăn cơm chay. Người ta còn gọi ăn chay là ăn lạt, nhưng bữa cơm tại nhà chị Nguyệt đâu có lạt chút nào đâu, trái lại nó rất măn nồng tình nghĩa ! Lần nầy thiếu Đoàn va Đạt nhưng lại có thêm Trần bình Lộc. Chi Hạnh, Hương Lan , Phi Yến và ngay cả anh của chị Nguyệt, tất cả phụ lo nấu nướng. Những món ăn thật tươi được nâng niu với bao tình nghĩa thì không ngon làm sao cho được! Lại có thêm Nhiên làm hoạt náo viên và các bạn cùng phụ hoạ. Nhìn chị Nguyệt tươi cười, dù chị vẫn phải chống gậy, anh Lộc “tếu” dù mệt vì tim, nhìn các bạn hồi tưởng lại thời xa xưa , để cùng vui với nhau trong một cuộc gặp gỡ bất ngờ, tưởng chừng như không bao giờ có, tôi thấy lòng mình ấm lại.
Rời nhà chị Nguyệt, bước ra đường Cống Quỳnh, tôi cảm nhận được cái không khí quen quen ngày xưa, một cái gì ấm cúng khác hẳn cái cảm giác bị chối bỏ khi mới đặt chân về quê hương. Thành phố, từ đưòng sá, nhà cửa, xe cộ, con người, đến cách sống, có xa lạ nhưng bạn bè của tôi, sau 41 năm xa cách, vẫn như xưa từ cái bắt tay, cái cười, cái hài hước, đến cái chân tình. Những trái mãng cầu,những trái xoài chị Nguyệt gói cho tôi,những chiếc bánh Trung Thu chi Hạnh dành cho tôi, tuy ăn thì nhanh, nhưng có lẽ nó sẽ vương vấn theo tôi trong suốt quãng đời còn lại! Cám ơn Chi Nguyệt, chi Hạnh, Hương Lan, Phi Yến, cám ơn các bạn Nhiên, Phước, Đạt, Đoàn, Độ, Đào văn Lôc, Trần bình Lộc, Võ đăng Lành, cám ơn các bạn đã dành cho chúng tôi những tình cảm tuyệt vời trong những ngày về thăm quê hương.
Lê ngọc Khương
Summit NJ, 10 / 2008
No comments:
Post a Comment