Mẹ là dòng nước hiền hòa
Quanh năm êm chảy thiết tha bao tình
Mẹ là một ánh bình minh
Đang soi sáng rực con mình lối đi.
(Trích thơ của G.N.)
N.T.ĐA dịch THEO MẸ
Thi Cao - Post - Nguồn Dũng Lạc
Một ngày nọ, một ngôi mộ đơn sơ gần mộ cha mẹ tôi đã làm cho tôi chú ý đến. Ngôi mộ phủ nhiều hoa thường xuân. Vật trang trí đáng kể chỉ là một Thánh Giá gỗ đẽo bằng tay, trên đó khắc tên người và số tuổi : Hai mươi hai tuổi.
Mỗi lần đến đây, tôi đều nhận thấy ngôi mộ được chăm sóc cẩn thận. Trí tưởng tượng của tôi thêu dệt đủ chuyện về con người yểu mệnh nằm dưới lòng đất kia.Lần kia, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang bước đi xa dần ngôi mộ. Từ xa trông thấy ông có vẻ già. Tôi đoán chắc ông vừa đến thăm mộ của vợ mình. Cách đây hai năm, trong khi tôi dọn sạch mộ của mẹ mình, tôi đã nhìn thấy ông cúi gập người xuống mộ của vợ ông. Chúng tôi chào nhau rồi tiếp tục việc ai nấy làm. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn trộm ông. Thấy ông không có dụng cụ gì để làm, tôi đề nghị cho ông mượn. Ông nhận lời với lòng biết ơn. Sau đó chúng tôi trò chuyện với nhau thoải mái và tôi hỏi đó là mộ ai vậy, ông trả lời :
- Đây là mộ mẹ tôi. Mẹ chết trẻ năm 1912 do bị sưng phổi. Lúc ấy tôi mới một tuổi rưỡi và thật sự chưa biết mẹ mình. Chính tôi đã làm cây Thánh Giá này cho mẹ. Tôi là người duy nhất đến thăm mẹ vì mẹ không còn đứa con nào khác. Cha tôi lấy vợ khác, và bà mẹ kế chỉ quan tâm đến các em cùng cha khác mẹ của tôi. Do đó tôi có thói quen đến đây để chuyện trò với mẹ, cả chuyện vui lẫn chuyện buồn. Sau đó, cuộc sống đưa tôi xa nơi đây nhưng tôi không bao giờ quên mộ mẹ. Với tôi, ngôi mộ chính là ngôi nhà thân thương như của những người khác. Khi tôi đến đây, tôi nghĩ như mình trở về nhà mình. Giờ đây tôi càng lúc càng khó đi lại. Nhưng bao lâu chân tôi còn đi được, tôi vẫn đến thăm mẹ ít là hai lần mỗi năm. Tôi đã 80 tuổi, ai biết tôi còn đến đây được mấy lần nữa…
Tôi im lặng lắng nghe, sửng sốt.
Nước mắt tôi tự nhiên chảy tràn : lần đầu tiên tôi gặp một tình yêu vô tư đến thế.
Tôi đã may mắn hơn vì còn nhớ bao kỷ niệm vui buồn về cha mẹ mình. Nhưng ông già dễ thương này có giữ kỷ niệm nào về mẹ đâu ? Có chăng là một ảnh chụp đã ố vàng của người mà người ta bảo đó là mẹ ông. Thế thôi.
Ông đã gắn bó sâu xa biết bao suốt cuộc đời khi thường xuyên đến thăm mộ một phụ nữ trẻ, mà ông chưa biết được tình mẫu tử.
Chúng tôi chào nhau. Tôi thật sự xúc động vì tôi biết cuộc đời vừa trao cho tôi một món quà tuyệt vời. Nó cho tôi nhận biết tình cảm chân thành của một con người bình thường và cao thượng đối với mẹ mình.
Trên đường về, tôi không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Tôi quyết định nếu như thấy cỏ dại mọc lên bên mộ này, tôi sẽ dọn sạch ngay và chăm sóc ngôi mộ này như mộ của cha mẹ mình – thay cho người con già hiếu thảo ấy, một ngày nào đó …
Hồi ký của MARIA LÉVAY
suu tam
TTDiep
Houston
No comments:
Post a Comment