HAPPY INDEPENCE DAY



Happy INDEPENDENCE DAY - JULY 4TH *** HAPPY BIRTHDAY

Le thi Khanh July 01 Huynh t Bich Lien july 23 ******* Mến chúc Các Bạn vui ngày sinh nhật cùng gia đình ,nhiều sức khoẻ và luôn may mắn NgocDung và nhom peda 67

Tuesday, August 16, 2011

Khóc bạn

Viết cho một nguời vừa nằm xuống

Anh Đoàn,

Và như thế, sau các anh Tôn thất Quang, Vĩnh Kim, Trần duy Nhiên, bây giờ đến lượt anh từ bỏ cuộc chơi, từ bỏ gia đinh, vợ con, bạn bè để một mình thênh thang đi về cõi vĩnh hằng.
Trong nhóm bạn bè Sư Phạm của mình hồi đó, anh là một nguời nói năng từ tốn, nhỏ nhẹ và chậm rãi. Tôi đã học được ở anh rất nhiều sự nhỏ nhẹ, chậm rãi và khiêm tốn đó. Là một trong nhiều nguời bạn cùng nhóm học tập với anh, ngoài những giờ học nhóm chung tại sân truờng Sư Phạm, tại thư viện hay tại nhà Lê Khanh, Ngọc Dung, tôi còn đuợc anh rũ về nhà ăn cơm với Ba Má và các em của anh vì biết tôi đang ở trọ và ăn cơm quán. Ba Má và các em đã xem tôi như một thành viên của gia đinh họ Hoàng. Ân tình đó vẫn mãi theo tôi đến tận bây giờ.
Buổi tối sau khi học xong và trước khi về nhà trọ, anh và tôi đã ra ngồi truớc hiên nhà đàn hát. Ngón đàn guitare của anh cũng bay bướm, tuyệt vời lắm. Anh còn nhớ không những bài hát theo điệu Boléro, Rumba hay Tango Habanera rất thịnh hành vào thời đó mà anh em mình thường hát chung với nhau ?
Và chắc anh cũng không quên “ Ban Tam Ca Lê Văn” gồm có anh, anh Vũ và tôi duới sự huớng dẫn tập duợt của anh và anh Vũ, đã một thời “ quậy tung và nổi đình nổi đám” trong những lần sinh hoạt lớp, những buổi Surprise Party hay những lần đi Picnic qua bản "Mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội “ ?
Mới đây thôi, hôm Réunion của Khóa 1967 chúng ta tại Montréal Canada, lúc hát chung với Lê Khanh và anh Vũ, tôi đã buồn thiu vì nhớ đến giọng hát và tiếng đàn guitare của anh. Càng buồn hơn là vì trước đó một hôm, tôi nhận đuợc email của chị Thủy cho biết là anh đang trở bệnh nặng, đang nằm ở phòng hồi sức đặc biệt của Bệnh Viện 115 và có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Bạn bè hỏi tôi tại sao đi dự Réunion mà mặt mày buồn thiu vậy ? Tôi đã định không nói, muốn đợi xong thời gian họp mặt mới báo cho bạn bè biết để các bạn khỏi mất vui. Nhưng khi đang ngồi ở phòng đợi của khách sạn, tôi bỗng bật lên:” Tôi vừa đuợc tin anh Đoàn trở bệnh nặng lắm, sợ không qua khỏi.”. Tất cả các anh chị đều lặng nguời đi sau khi xem xong email của chị Thủy mà tôi vừa in ra để mọi nguời cùng đọc.
Viết lên những dòng nầy để từ cõi vĩnh hằng đó anh biết rõ bạn bè anh thương quý anh đến chừng nào.
Chúng tôi, những bạn bè còn ở lại của anh, vẫn tiếp tục cầu nguyện để anh sớm đuợc siêu thăng nơi Miền Cực Lạc.
Và cũng mong anh ở trên chốn miên viễn đó phù hộ cho chị Thủy, cho các cháu, các anh chị em của anh và cho cả chúng tôi, những bạn bè của một thời Đại Học Su Phạm Sàigòn với anh tiếp tục đi nốt quảng đuờng đời còn lại.

Vĩnh biệt anh.

Trác

No comments: