Trăng rơi
Ngỡ mấy mùa khô sông đã cạn
Hoa đã tàn phai thác ngủ im
Trăng rơi xuống núi rừng hiu quạnh
Bạn cũ năm nào bạt cánh chim
Sông vẫn còn đây bến vẫn chờ
Rừng khuya hương tỏa thoáng như mơ
Cuối thác hình như còn em hát
Nên mảnh trăng rơi thoáng sững sờ.
L.Đ.K
Trăng Tôi
Thấy tôi đứng đó một mình
Trong tim vắng vẻ không hình bóng ai
Vầng trăng rung động thở dài
Nghiêng nghiêng chiếc bóng u hoài nhìn tôi
Unknown
Trăng Vĩ Dạ
Đi dưới trăng mà hiểu Huế thêm
Bài thơ năm trước quá chừng quen
Anh về thôn Vỹ quây hương lại
Cho sáng trăng hoài gương mặt em.
XH
sưu tầm
NgọcD
No comments:
Post a Comment