TA GI ỮA ĐỜI
Ba
vạn sáu ngàn ngày là mấy
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười
(Ng.công Trứ)
Đời có phải là mênh mông bể khổ?
Ta khách trần tách bến, dạo thuyền chơi
Dù ngược gió hay thuận buồm, xuôi gió
Vẫn bềnh bồng, chìm nổi trong bể thôi.
Đời
có phải là triền miên giấc mộng?
Ta dật dờ nào khác kẻ mông du
Sờ soạng bước trong mơ tìm ảo vọng
Đâu biết mình mê muội giữa chiêm bao.
Đời có phải kiếp phù sinh ngắn ngủi?
Ta hoang
mang lạc giữa cõi vô thường
Mọi
việc đến rồi đi, luôn biến đổi
Còn lại gì ngoài nuối tiếc, đau thương.
Đời có phải vở tuồng trên sân
khấu?
Ta là người diễn kịch để mua vui
Dù hay dở cũng đến hồi kết cuộc
Màn hạ rồi, vãng hát dứt cuộc chơi.
Ngày qua
đời than ôi càng buồn tủi
Ðâu mang gì theo được mà ước mong
Vốn cát bụi trở về cùng cát bụi
Từ tay không ta trở lại tay không.
Cali 8/5/13
QUANG TUẤN
No comments:
Post a Comment