HAPPY INDEPENCE DAY



Happy INDEPENDENCE DAY - JULY 4TH *** HAPPY BIRTHDAY

Le thi Khanh July 01 Huynh t Bich Lien july 23 ******* Mến chúc Các Bạn vui ngày sinh nhật cùng gia đình ,nhiều sức khoẻ và luôn may mắn NgocDung và nhom peda 67

Friday, July 31, 2020

Early Blossoms in Alamo



https://www.youtube.com/watch?v=p69F0CH6DUc

suu tam
VKimDung
Cali

Âm Thầm- Thơ Huỳnh Anh Trần-Schroeder

                        

      ÂM THẦM

Rừng khuya trầm lắng nhạc sơn lâm,
Lá hoa óng ánh lụa trăng rằm,
Hoàng liên tắm giọt thanh sương rải,
Ảo ảnh giăng giăng chốn nguyệt trầm.

Vầng trăng lờ lững như trầm ngâm,
Lụa trăng giăng mắc bờ xa xăm,
Không gian trầm mặc hương huyền ảo,
Thoảng nhịp thời gian điểm nguyệt cầm.

Ngắm trăng, bút thảo giòng mực thắm,
Lưu lại đôi giòng thơ âm thầm,
Vớt chút ánh trăng vào tâm tưởng,
Cho hồn thanh tịnh với thăng trầm.

Màn sương nhỏ giọt bờ vai đẫm,
Róc rách sơn tuyền khúc sơn lâm,
Văng vẳng tù và, ai trổi nhạc,
Vầng trăng lặng lẽ về xa xăm.

Anh nhớ ngày xưa bờ liên đầm,
Dưới hàng dương liễu rủ bóng râm,
Em bảo tình ta là cánh sen
Tỏa hương ngày nắng, đêm mưa dầm,

Là buổi tà dương, vầng mây cẩm,
Trang hoàng ngày cuối bóng chiều thâm,
Rạng đông tia sớm mây viền hồng,
Ta dệt khung vàng sợi tơ tằm.

Trăng ngày xưa cũ giờ thăm thẳm,
Đâu suối rừng mơ tuổi trăng rằm,
Bóng ai thấp thoáng bờ ảo vọng,
Dưới bóng sao trăng, lời âm thầm.

Có phải người về tự xa xăm,
Nhắn nhủ tình ta tựa trăng rằm,
Cho anh còn chìm giòng hồ điệp,
Trong diệu huyền mơ chuyện trăm năm.

Dư hương nguyệt cầm về thăm thẳm,
Dịu dàng nâng khúc mộng trăm năm,
Tiếng ai thoang thoảng trong làn gió,
Như lời hẹn ước thuở cài trâm.

Anh vẫn ngồi nghe tiếng nguyệt cầm,
Lả chả giọt sương chốn thăng trầm,
Em giờ an bình trời thanh thản,
Xin cảm ơn người lời từ tâm.

Huỳnh Anh Trần-Schroeder

                                                         

                                                         

                                                         

Thursday, July 30, 2020

Tuổi vào thu---JE CROYAIS QUE VIEILLIR


 Tuổi vào thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi Vào Thu.

Nguyen Duc Hoa
"JE CROYAIS QUE VIEILLIR..." 

Je croyais que vieillir me rendait bien maus​sade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

Et puis je m'apercois* que vieillir n'a pas d'âge,
Qu' il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l'avantage
D'être beaux et trop courts quant il sont limités.

Je croyais que vieillir c'était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

Et puis je m'aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m'aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j'ose
Garder pour embaumer l'automne de ma vie.

 của Marcelle Paponneau



suu tam
MNLam
Cali

Wednesday, July 29, 2020

 HAI VIÊN GẠCH XẤU.


Sau khi mua được một miếng đất để xây tu viên thì chúng tôi mang nợ khá lớn. Miếng đất trống trơn , không có một chút mái che nào.Trong những tuần đầu chúng tôi phải ngủ trên những tấm cửa cũ mua lại trong xóm. Chúng tôi lấy bốn miếng gạch để bốn góc và đặt cánh cửa lên trên làm giường, đương nhiên là không có nệm vì chúng tôi là sơ tăng.
Mua đất xong, chúng tôi cần xây cất chánh điện và phòng ở. Là những tu sĩ nghèo lấy đâu ra đủ tiền mướn các nhà thầu. Nội việc mua vật liệu và dụng cụ cũng đã quá đắc rồi.
Thế là chúng tôi phải tự ra công xây lấy và tôi trở thành thợ nề bất đắc dĩ. Phải học cách xây nhà, như đổ móng, trét xi măng..Tôi phải trộn hồ và lát gạch, lợp mái, gắn ống nước v.v...

Trước khi đi tu tôi là một giáo sư vật lý dạy tại một rường trung học, chưa bao giờ đụng tay tới những công  việc nặng nhọc như thế nầy. Nhưng sau vài năm nhờ sự xây chùa như vậy mà tôi trở tành thợ nhà nghề. Việc xây một bức tường mới nhin qua tưởng dễ chỉ cần lấy cái bay xúc một tít xi măng trét xuống rồi gắn một viên gạch lên trên, gõ nhẹ đầu nầy một chút, gõ nhẹ đầu kia một chút. Nhưng  khi bắt tay vào việc thì không dễ chút nào. Vì khi tôi gõ đầu nầy thì đầu kia của viên gạch lại nhổng lên .Và khi tôi gõ đầu kia thì cả viên gạch xệ xuống, không nằm đúng hàng nữa thế là phải nhấc viên gạch ra. Là tu sĩ , tôi học hành kiên nhẫn nên không ngại làm đi làm lại miễn sao các viên gạch phải được sắp ngay thẳng dù tốn bao nhiêu thì giờ. Thế rồi cuối cùng tôi cũng xây xong một bức tường gạch và lùi ra xa để chiêm ngưỡng nó. Đúng lúc đó tôi mới nhìn thấy: hỡi ơi! Có hai viên gạch méo, tất cả viên gạch khác đều ngay hang nhưng hai viên nầy lú ra và hơi xệ xuống dưới làm xấu cả bức tường thật là uổng. Lúc đó xi măng đã khô cứng  không thể lấy hai viên gạch nầy ra được nữa. Tôi bèn hỏi vị thầy trù trì là có cần phá bức tường nầy ra làm lại hay không, vì tôi đã vụng về làm hư bức tường.
Nhưng thầy trù trì bảo đề nguyên như vậy.
Trong lúc tu viện đang xây, lâu lâu có vài người khách viếng thăm và tôi phải hướng dãn họ đi vòng quanh xem công trường xây cất. Mỗi lần như thế tôi luôn khéo léo không cho họ đi ngang qua bức tường có hai viên gạch xấu. 
Nhưng một ngày kia tôi vừa đi vừa nói chuyện với một người khách thì vô tình ông ta ngó thấy bức tường của tôi.
       - Bức tường nầy đẹp đó chứ!
Ông khách nói như vậy,
       - Xin lỗi ông, ông có để quên mắt kiếng ngoài xe không? Mắt ông có bị vấn đề gì không? Bộ ông không nhìn thấy hai viên gạch kia làm xấu cả bức tường sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi ông. Câu trả lời của ông đã thay đổi toàn diện cái nhùn của tôi về bức tường, về chính cá nhân tôi và nhiều khía cạnh khác của cuộc đời..Ông nói:
-Có chứ! Tôi có nhìn thấy hai viên gạch méo kia. Nhưng tôi cũng nhìn thấy được 998 viên gạch thẳng còn lại.
Tôi nghe bàng hoàng cả người. Lần đầu tiên sau ba tháng tôi  có thể nhìn thấy những viên gạch khác ngoài hai viến gạch méo kia, bên trên,  bên dưới, bên phải, bên trái của hai viên gạch nầy tất cả những viên khác đều ngay hàng thẳng lối. Hơn nữa những viên gạch tốt nầy nhiều hơn gấp trăm lần hai viên gạch xấu. Trước kia mắt tôi chỉ nhìn thấy có hai viên gạch nầy. Tôi giống như kẻ mù đối với những viên gạch khác. Đó là lý do vì sao tôi không thể chịu nỗi khi nhìn bức tường và cũng không muốn ai khác khi nhìn thấy nó. Vì vậy mà tôi đã muốn đập phá nó đi cho khuất mắt. Giờ đây tôi đã thấy được những viên gạch tốt kia và nhìn chung bức tường cũng đẹp, giống như lời ông khách nói.
Mãi đến bây giờ sau hơn hai mươi năm, tôi đã quên bẳng hai viên gạch xấu kia nằm chổ nào nữa.

***

Không biết bao nhiêu cặp vợ chồng tan vỡ hoặc ly dị vì họ chỉ nhìn thấy hai viên gạch xấu nơi người kia. Đã có bao nhiêu người trong chúng ta trở nên chán đời và tự tử vì không còn thấy gì khác ngoài hai viên gạch xấu nơi mình.
Trong khi đó, trên thực tế,chúng ta còn rất nhiều những viên gạch tốt ở bên trên, bên dưới, bên phải, bên trái, nhưng lại không nhìn thấy. Chúng ta chỉ nhìn thấy hai viên gạch xấu. Chỉ nhìn lỗi lầm nên muốn đập phá không còn thấy nó nữa và tiếc thay nhiều khi chúng ta đập nát đi cả bức tường đẹp.
Trong người chúng ta, ai nấy đều có hai viên gạch xấu. Nhưng cùng lúc cũng có rất nhiều viên gạch tốt . Một khi thấy được điều nầy thì mọi vật không còn tệ như ta tường. Không những chúng ta sống bình an hơn với chính mình mà còn chấp nhận được những khuyết điểm của mình và của người khác.

Thiền Sư Ajahn  Brahm

suu tam
MNLam
Cali

Springtime in Alamo



Un souffle d'air frais au milieu de l'ete.  kd
Springtime in Alamo



suu tam
VKimDung
Cali

La pomme de terre

La pomme de terre peut être chauffée au micro-ondes si elle est crue : il suffit pour cela de l’éplucher ou de bien la laver et de la placer dans un récipient hermétique avec un peu d’eau.
En revanche, si elle a déjà été cuite, il est fortement déconseillé de la réchauffer au micro-ondes car elle libère des substances toxiques qui favorisent le développement des bactéries et peuvent causer des troubles digestifs. 
Note::
Donot warm up the cooked potatoes in the microwave ,they will create some bacterias which cause trouble to your stomach.

suu tam
PBLan
Canada

Tuesday, July 28, 2020

CHỮ TÀI ĐA DẠNG

Chữ thi, chữ mỹ cùng một vần,
Bạn tôi thi tứ tựa mây tầng,
Còn tôi nhìn mực đen, giấy trắng,
Chẳng ra nữa chữ, chắc mình đần.
Bút lông bạn nắn giòng lá hoa,
Thơ như nước chảy, suối trăng ngà,
Còn tôi cắn mãi mòn ngòi bút,
Thơ thẩn chẳng về, chữ chẳng ra.
Thầy cô ra đề về chữ hành,
Bảo viết vần thơ vịnh ngân thanh,
Bạn viết thao thao hành trình đẹp,
Tôi viết bài xào, nấu, phi, hành.
Bạn viết khung trời mây nổi trôi,
Cánh bằng tung gió, nắng lên ngôi,
Tôi tra tự điển, tìm tình ý,
Loay hoay nhức đầu, nấu nồi xôi.
Bụng bạn đầy chữ, tâm đầy ý,
Bụng tôi trống rỗng, thôi buồn chi,
Đường thi văn vắng ta bay nhảy,
Bù lại tề gia ta nhứt nhì.
Mỗi người, mỗi cảnh, mỗi tài hoa,
Thầy cô thôi ngưng chuyện rầy la,
Bạn con góp bài văn phong phú,
Con dâng xinh đẹp bánh sương sa.
Bạn con thi tứ ý thật vui,
Bánh con họa đẹp giòng phong thủy,
Bánh ăn no bụng, hương thơm ngọt,
Đọc thơ, ăn bánh, thầy cô vui.
Đường đời muôn lối, vạn chức năng,
Mỗi cảnh tình, mỗi lối thành toàn,
Người thế gian đa tài đa dạng,
Dâng thế trần đời sống toàn năng.
Có người nghệ sĩ, có triết nhân,
Có kẻ nghiệp y, kẻ chinh nhân,
Và người nội trợ, người buôn bán,
Sĩ, nông, công, thương, thành toàn chân.
Vũ trụ bao la, tình bất tận
Nhật nguyệt tròn xoay, nắng, sương dâng,
Người tứ xứ tạo đời mạch lạc,
Mỗi người, mỗi vẻ, họà nhân quần.

Huỳnh Anh Trần-Schroeder