Rừng khuya trầm lắng nhạc sơn lâm,
Lá hoa óng ánh lụa trăng rằm,
Hoàng liên tắm giọt thanh sương rải,
Ảo ảnh giăng giăng chốn nguyệt trầm.
Vầng trăng lờ lững như trầm ngâm,
Lụa trăng giăng mắc bờ xa xăm,
Không gian trầm mặc hương huyền ảo,
Thoảng nhịp thời gian điểm nguyệt cầm.
Ngắm trăng, bút thảo giòng mực thắm,
Lưu lại đôi giòng thơ âm thầm,
Vớt chút ánh trăng vào tâm tưởng,
Cho hồn thanh tịnh với thăng trầm.
Màn sương nhỏ giọt bờ vai đẫm,
Róc rách sơn tuyền khúc sơn lâm,
Văng vẳng tù và, ai trổi nhạc,
Vầng trăng lặng lẽ về xa xăm.
Anh nhớ ngày xưa bờ liên đầm,
Dưới hàng dương liễu rủ bóng râm,
Em bảo tình ta là cánh sen
Tỏa hương ngày nắng, đêm mưa dầm,
Là buổi tà dương, vầng mây cẩm,
Trang hoàng ngày cuối bóng chiều thâm,
Rạng đông tia sớm mây viền hồng,
Ta dệt khung vàng sợi tơ tằm.
Trăng ngày xưa cũ giờ thăm thẳm,
Đâu suối rừng mơ tuổi trăng rằm,
Bóng ai thấp thoáng bờ ảo vọng,
Dưới bóng sao trăng, lời âm thầm.
Có phải người về tự xa xăm,
Nhắn nhủ tình ta tựa trăng rằm,
Cho anh còn chìm giòng hồ điệp,
Trong diệu huyền mơ chuyện trăm năm.
Dư hương nguyệt cầm về thăm thẳm,
Dịu dàng nâng khúc mộng trăm năm,
Tiếng ai thoang thoảng trong làn gió,
Như lời hẹn ước thuở cài trâm.
Anh vẫn ngồi nghe tiếng nguyệt cầm,
Lả chả giọt sương chốn thăng trầm,
Em giờ an bình trời thanh thản,
Xin cảm ơn người lời từ tâm.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment