"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,
Còn hơn le lói suốt năm canh"
Có ai giữ được bụi thời gian,
Hạt sương trai ngọc, nắng xuyên vàng,
Chẳng rơi ướt đẫm bờ cỏ biếc,
Nắng ngọc, sương trai, cỏ rừng hoang?
Có ai hứng được ngày mưa nắng,
Gom gió luồn cây, mây trắng giăng,
Dệt khung ngà sợi trăng lóng lánh,
Gọi lửa bập bùng, sóng tung tăng?
Có ai ngăn được bước thời gian,
Giữ sóng tâm tư chẳng bàng hoàng,
Khi trong giá buốt hoa tuyết rơi,
Phủ cánh đồng băng nẻo họp tan?
Ta như hạt bụi ngày gió lộng,
Bay giòng thay đổi chốn bụi hồng,
Sá gì không sắc ngày trần thế,
Hạt bụi mong manh mong nắng trong,
Cho ta óng ánh trong giòng nắng,
Một thoáng long lanh như hoa đăng,
Cho ta bay nhẹ vài giây phút,
Lướt gió giòng thanh, múa tung tăng.
Sẽ đến phút sau bụi rớt rơi,
Sẽ có phút nào thân tả tơi,
Chỉ mong đậu nhẹ trên thảm cỏ,
Đón giọt sương rơi tự bầu trời.
Cùng sương xin hòa thân bụi mảnh,
Trong dòng trai ngọc nước trong thanh,
Ta mơ ngơi nghỉ vào lòng nước,
Chốn an hòa, mát nẻo tịnh thanh,
Thì tâm an phận không thở than,
Và lòng bụi phấn chẳng ngỡ ngàng,
Vì đã có phút huy hoàng sáng,
Hơn là hạt nhạt rớt bên đàng.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment