Em và tôi là hai thế giới,
Đi song song, nhưng chẳng giao thời,
Hai nẻo xuôi, chia giòng, rẽ nhánh,
Hai cuộc đời chẳng tiếng gọi mời.
Em và tôi như ngọn thuỷ triều,
Mang phù sa bối đắp phì nhiêu,
Về ruộng đồng, hai miền hoang vắng,
Trên đôi giòng ta vẫn cô liêu.
Em và tôi, hai giòng nước mặn,
Cùng biển đời sao vẫn cách ngăn,
Em xuôi giòng trên miền duyên hải,
Tôi theo mưa tưới dải đất bằng.
Em và tôi, không duyên, chẳng nợ,
Trên giòng đời ta vẫn thờ ơ,
Mùa nước lớn, ước giòng giao nhánh,
Chung một dòng, xây chút duyên tơ.
Em và tôi, hai giòng nước lũ,
Chút duyên tình tự thuở ngàn thu,
Say ngọn gió, sóng dâng tràn ngập,
Tình còn say trong cõi phù du.
Mùa nước chảy, đôi giòng giao nhánh,
Mùa nước thưa, rỉ rã ngọn ngành,
Sông nước buồn Ngưu Lang, Chức Nữ,
Nặng trông chờ mùa nước trong xanh.
Hai giòng nước, giọt ngà lóng lánh,
Giọt sầu tuôn, đời quá mong manh,
Tình ngang trái, tình trong rời rã,
Mơ mùa thương, tơ nước chỉ mành.
Ta hiện sinh trong trời vũ trụ,
Nước đôi dòng tự thuở nghìn thu,
Nghìn năm nữa ta còn sóng bước,
Chuyện ân tình sâu đậm thiên thu.
Huỳnh Anh Trần-Schoeder
No comments:
Post a Comment