Đời là bể khổ mênh man,
Thuyền ta là giọt muối ngàn về khơi.
Tình đời là hạt sương rơi,
Rơi trong nhòa nhạt của trời bơ vơ,
Rơi trong lảnh đạm thờ ơ,
Trong lòng sóng nước lững lơ vô tình,
Rơi trên giòng lệ vô hình,
Hay trong nhoà nhạt của tình thế nhân.
Biển đời sóng gió phù vân,
Luân hồi ngụp lặn tùy phần phước duyên,
Gió mưa tìm ánh nắng xuyên,
Mỏi mòn nhân dạng đường duyên còn tìm.
Thôi thì nhân thế nổi chìm,
Sá gì ân nghĩa nổi niềm ngày qua,
Sá gì sương sớm, dương tà,
Nổi trôi cũng chỉ biển nhà thế gian.
Vòm cao hạt nắng võ vàng,
Mau tàn nhân kiếp, trả hoàn nợ xưa,
Nợ từ nghiệp thảm kiếp nào,
Sao còn trả mãi, đường nào tịnh thanh.
Đời là một chuổi long lanh,
Khóc người nhân thế chưa thành phước duyên.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
suu tam
VPLan
Bordeaux
No comments:
Post a Comment