Ai ngồi quán nhỏ, chiều tà vây quanh,
Nghe lòng tiếc nuối mong manh,
Khói sương dĩ vãng xây thành cô liêu.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
QUÁN CHIỀU MƯA
Quán vắng vẻ, giờ không người tới,
Lỏng chỏng ghế bàn, mành tả tơi,
Cô hàng âm thầm sau quầy gỗ,
Khách lưa thưa, lặng ngắm mưa rơi.
Khói hương trà vờn quanh mái lá,
Tiếng ve sầu văng vẳng đường xa,
Nhạc thu thanh ngân ngày xưa cũ,
Nhịp tiêu điều, chiều hắt hiu qua.
Khách ngẩn ngơ nhớ ngày hò hẹn,
Mưa rơi đều thiếu bước chân quen,
Áo ai chẳng rũ giòng mưa bụi,
Vương long lanh giọt đọng ánh đèn.
Dòng dĩ vãng chợt về đâu đây,
Nón bài thơ che suối tóc mây,
Miệng em cười như hoa hàm tiếu,
Má môi hồng, dáng liễu thanh gầy,
Hỡi người em của đời mộng tưởng,
Tôi yêu nhiều dáng liễu thuỳ dương,
Yêu tóc bay trong ngày lộng gió,
Dáng em hiền, mắt đẹp hồ gương,
Yêu tiếng em, trong, dòng thanh thản,
Lời ngọt ngào tràn nhịp bình an,
Bảo yêu anh ngày đầu, ngày cuối,
Ta chung đường suốt nẻo gian nan.
Mành tre trúc trong gió lao chao,
Đời hôm nay vẫn nặng ba đào
Đâu nón em hứng ngàn giọt nắng,
Rót vào lòng xóa nỗi ao dào.
Ta ngồi đây, hồn nặng xót xa,
Trong mưa chiều, thoáng mùa thu qua,
Dòng dĩ vãng chìm trong mưa bụi,
Ngân u buồn nhịp sống dần qua.
Quán chiều mưa, ai còn mong đợi,
Người ra đi trên sóng đổi dời,
Ảo giác tưởng gót ngà trở bước,
Chợt giật mình, chỉ tiếng mưa rơi.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
suu tam
VPLan
Bordeaux
No comments:
Post a Comment