Hạnh phúc
Chị lấy chồng ở Mỹ, bạn bè kẻ thèm người ganh, dẫn con theo chồng thầm mong hạnh phúc.
Anh nghèo chị không trách, lần đầu tặng chị chai dầu thơm, mua sale, anh cao giọng, "giá không
sale 60 usd", đi chợ, anh kiểm soát chị mua gì, chị cho người làm cá ở chợ vài đồng, anh ca cẩm
suốt đường về, ngày ngày bực dọc nổi nóng chờ đèn đỏ lâu, chị mua thức ăn nhiều...
Chị khóc thầm, đáng đời ham đi Mỹ,cả đời hạnh phúc tưởng gần, nhưng thật xa, nuốt nước mắt
ngược vào lòng, vui với anh, thương con, thương mình, chị phải thương cả những gì anh cho chị.
Bạch vân
Khăn quàng em để quên
Trời mưa thật lớn, lớn đến nỗi Thao cho cây quạt nước quạt thật nhanh nhưng anh cũng không
thấy rõ được con đường trước mặt.
Đến một ngã tư, đèn đỏ, Thao ngừng xe lại. Anh nghe tiếng gõ nhẹ lên cửa xe bên tay mặt, một
cô gái làm dấu xin anh cho quá giang.
Thao chờ đèn xanh, anh quẹo xe qua lề phải, dừng lại mở cửa cho cô gái.
- Em xin lỗi đã làm phiền ông, nhưng em không còn cách nào hơn vì giờ này quá khuya nên
không còn xe bus nữa, mà người yêu của em là thủy thủ đang đợi ở bến tàu để đón em, vì ngày
mai vị thuyền trưởng tàu sẽ chủ tọa lễ cưới cho chúng em. Nếu em đến trễ thì tàu sẽ ra khơi và
anh ấy phải theo tàu hơn một năm nữa mới trở về.
Thao thấy tội cô gái, anh nhận lời cho cô lên xe. Cô nói cảm ơn.
Đường đến bến tàu cũng khá xa, hơn 60 cây số. Cô gái giới thiệu cô tên là Lệ Quyên. Thao hỏi
chuyện Quyên, anh có cảm tình với tiếng nói thanh tao của cô, nhưng sau đó anh không nghe
Quyên nói nữa, chỉ nghe tiếng thở đều đều. Quyên đã chợp ngủ, áo quần nàng ướt trông tội
nghiệp. Người Quyên toả ra một mùi hương dìu dịu thật ngọt ngào. Nàng rất xinh.
Thao tiếp tục con đường. Nửa tiếng sau, anh cho xe vào bãi đậu, con tàu vẫn còn neo bến. Thao đánh thức Quyên dậy. Cô bước xuống xe, không quên đặt một chiếc hôn từ biệt lên má Thao. Thao nhìn theo bước của Quyên, anh thấy một người thanh niên trẻ, dưới ánh đèn xe, anh ta có khuôn mặt dễ mến, anh ta chạy đến ôm cô gái vào lòng. Thao lái xe ra khỏi bãi, bỗng anh thấy trên chỗ ngồi, Quyên đã để quên lại chiếc khăn quàng bằng lụa tím; anh cho xe vòng lại. Không còn ai trên bến tàu, trước khi trở ra đường, anh ngừng lại một tí, cầm chiếc khăn lên: mùi nước hoa Angel của Thierry Mugler thoảng vào mũi. Lòng Thao chùng lại, nao nao; anh gập chiếc khăn bỏ vào túi áo, tiếp tục đi...
Trich theo Saigon Echo VN chinh su
suu tam
Maihuong
LA
No comments:
Post a Comment