THƯƠNG VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Thương vầng trăng khuyết mọc chơi vơi
Như móng tay ai bấm giữa trời.
Nhớ lúc gương tròn trong sáng chiếu
Mà nay liềm khuyết nhạt mờ soi.
Một vành treo đó hao gầy mãi
Nửa mảnh lặn đâu lịm tắt rồi.
Em hỡi khác nào trăng khuyết ấy
Hai ta từ độ khóc chia phôi.
QUANG TUẤN
Cali
No comments:
Post a Comment