Thời gian như nhịp thoi đưa,
Miên man tơ trải, đong đưa sợi vàng.
Như dòng suối tẵm trăng ngàn,
Nước đi thăm thẳm qua vàng ruộng nương,
Nước về biển cả đại dương,
Ngân nga nhịp sóng còn vươn nỗi niềm,
Bao nhiêu ân oán nổi chìm,
Chưa chìm quên lãng trong tim bồi hồi.
Thời gian ngân tiếng buồn trôi,
Không gian sầu lắng nghe hồi bâng khuâng.
Thuở nào bước nhỏ đường trần,
Vòng tay mẹ ấm những lần giải khuây,
Lời me êm ái tình đầy,
Lời ru, lời cảm, đấp xây mộng đời.
Thuở nào e ấp tuyệt vời,
Đường yêu ngày nắng rạng ngời hương thanh,
Mộng vàng xây đấp với anh,
Ước mơ ta trọn mộng lành thế nhân.
Thuở nào tha thiết ân cần,
Mái trường phượng trổ, thương lần hè sang,
Chín mươi ngày đợi thu sang,
Cổng trường mời gọi bạn vàng bút nghiên,
Thầy cô dạy chuyện nghĩa hiền,
Đỡ nâng một chuyến an nhiên trong đời.
Thuở nào thuyền đổ bến đời,
Tình ta trên chuyến tả tơi thăng trầm,
Ngày buồn đan áo âm thầm,
Gởi miền hỏa tuyến tình thâm vô bờ,
Thương quê chinh chiến mịt mờ,
Thương anh mài miệt khói mờ đường đi,
Thương ngày đất nước phân ly,
Thuyền về xứ mới, ướt mi chuyện đời.
Bôn ba đất lạ, xứ người,
Đêm đêm lệ nhỏ thương vời quê hương.
Thế rồi qua chuyến phong sương,
Tiếng thời gian gợi mộng thường thế nhân.
Rừng thu vàng lá phong trần,
Ngậm ngùi dạo lại bước chân trong đời,
Nhủ lòng ta sống đời người,
Dù thanh, dù nản, cũng thời đã qua.
Bây giờ đếm lá thu tà,
Tâm an, lòng lắng, xây nhà tịnh thanh.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
suu tam
VPLan
Bordeaux
No comments:
Post a Comment