Ta tập quen dần với chữ không,
Dù muốn dù không, chốn hư không,
Cảnh đẹp ngày xuân rồi cũng qua,
Tuyết đọng núi đồi trắng cánh đồng.
Đêm trường tỉnh mịch chốn thư phòng,
Mơ một vầng trăng rải lụa giòng,
Chân trời le lói rạng vừng hồng,
Trăng lụa cũng tàn với rạng đông.
Cõi đời lận đận chuyến long đong,
Mơ duyên dài lâu rồi cũng không,
Thuyền đi bến xa, buồm trương gió,
Bến đợi chẳng về, mộng cũng không,
Cứ tưởng đường đời đẹp nghĩa trong,
Nhân tình thế thái bỗng rỗng không,
Nên ta nghiệm đời có như không,
Quen dần chữ có ít hơn không.
Bước đường trần thế nẻo lòng vòng,
Đầu ghềnh cuối bãi, bao dòng sông,
Năm lại, năm qua, thành ảo vọng,
Nặng niềm u uất chữ thành, không.
Nên ta trân trọng ngày sắc không,
Trau chuốc từng giây phút tình trong,
Kẻo ngày qua mau, màn đêm xuống,
Bàng hoàng ảo giác giấc mộng lòng,
Và ta quen dần với chữ không,
Xem giòng đời có cũng như không,
Chỉ giữ ân tình người chân thật,
Trân quý tình chân dẫu sắc không.
Tuổi đời chồng chất chuyện thực không,
Bao chuyện đổi thay giòng đục trong,
Lâu dần chữ không thành bạn đường,
Tuy chẳng để sầu tấm lòng trong.
Nghiệm ý chữ không để trong lòng,
Nên chẳng buồn thương khoảng trống không,
Vững lòng bồi đấp chốn thiếu vắng,
Bằng chữ thành ta đổi chữ không.
Dù đã quen hiện hữu chữ không,
Chữ thành, tâm ta vẫn ngóng trông,
Và nếu vững lòng, mạnh chèo chống,
Ai bảo thành công chẳng thắng không.
Dòng đời chẳng phán đoán lông bông,
Giữ tình thiên hạ thắm cõi lòng,
Trăm năm gió thoảng trên giòng sóng,
Bến nầy thuyền tịnh một dòng trong.
Úa màu tà dương một cánh hồng,
Xuân tàn, thu sang, bén đông phong,
Chẳng biết tâm tư còn xuân ánh,
Hồn thanh mơ ước vùng tịnh không.
Ngày mai cánh mỏi vô thường rộng,
Chữ không, chữ thành, nghĩa rỗng không,
Chỉ mong mang theo hành trang nhỏ,
Kỷ niệm ân tình, chẳng sắc không.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment