Đường trần ấm lạnh thăng trầm,
À ơi, có tiếng thâm trầm mẹ ru,
Qua vùng mờ mịt phù du,
Lời me văng vẳng thiên thu ân dày.
Bước dài, bước nhỏ rừng mây,
Chớ buồn lối thẳm chắn giây đường dài,
Kiên trì con dựng trí tài,
Vị tha con nhớ thương ngày ngược xuôi,
Có buồn, có hạnh, có vui,
Chẳng ai đi mãi đường ngùi bi ai,
Chẳng ai thoát khỏi u hoài,
Có đường gai gốc mới mài trí nhân,
Đừng e núi ngọn mây vần,
Đỉnh cao tuyết trắng trong ngần nắng lên,
Dốc đèo, lối núi, chênh vênh,
Vực sâu, rừng thẳm, đầu ghềnh, biển xa.
Con đi xây dựng san hà,
Học đường nhân nghĩa, nghiệm hoà thế nhân,
Đường gai gốc chẳng phân vân,
Bao nhiêu thử thách tâm thân truy rèn,
Sá gì nẻo tối đường đen,
Âm u con thắp ngọn đèn nến soi.
Trời mai nắng tỏa non đoài,
Bước con dũng mãnh sông ngòi núi non.
Đường đời con giữ vàng son,
Quãng gì nước chảy, non mòn đổi thay,
Dù đời chưa thuận an bài,
Con đừng quên chuyến miệt mài nghĩa ân.
Thương người như thể thương thân,
Sống đời hòa thuận chính nhân tấm lòng.
Sinh con mẹ chẳng sinh lòng,
Chỉ mong khuyên những lời trong ý thành,
Cho con đi khoảng trong lành,
Tâm an, lòng hạnh, tịnh thanh đường đời.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment