Cái cò lặn lội ao người,
Tóc mây sương tuyết, một đời ai bi,
Mắt mờ còn khóc người đi,
Tay run vuốt lệ trên mi, buồn đời.
Quê ta dâu bể đổi dời,
Trắng mồ chiến sĩ vá trời quê hương.
Bây giờ gió lạnh hương sương,
Mộ anh chẳng biết trên nương dưới đồng.
Cái cò lội nước đục trong,
Cố tìm xương cốt của giòng anh linh.
Thương anh giữa chốn lửa binh,
Cánh bằng gẩy cánh, vẹn tình nước non,
Tình nhà anh vẫn chưa tròn,
Khiến người nghiệp nặng hao mòn nhớ thương,
Bao năm lặn lội đường trường,
Cố tìm dấu vết cuối đường phong ba,
Của người đi viết sử nhà,
Vẫn còn hoang lạnh phương xa mộ phần,
Hay anh chẳng có được lần,
Nằm vào đất mẹ ngủ lần nghìn thu,
Xác anh bay chốn mịt mù,
Hồn anh xin được thiên thu an bình.
Cái cò bổn phận nghĩa tình,
Mẹ già, con dại, trọn tình cưu mang,
Chỉ phần ân nghĩa tào khang,
Đầu non cuối bể chưa mang anh về.
Mong người đi lỗi câu thề,
Hiển linh dẫn bước em về đường quê,
Góp muôn nghìn mảnh não nề,
Cố nhân ấm chốn, ấm bề mộ yên.
Tình nầy xin hẹn đường duyên ,
Cõi nào ta dựng lại miền yêu thương.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment