Viết dòng tâm tưởng thành lời,Gởi đời câu chuyện một thời vào yêu,Vườn xuân hoa nở yêu kiều,Sương mai lóng lánh, mỹ miều tiết xuân,Ngày đời vừa biết bâng khuâng,Lời thơ mộc mạc, trong lần yêu anh,Vần thơ đơn giản chưa thành,Cảm tình anh họa chân thành nhạc vui.Dòng đời từ đó ngậm ngùi,Dở dang từ thuở ngược xuôi xứ người,Nửa đời dở khóc dở cười,Nhìn bao mộng ước rã rời triền miên,Thôi thì ta chẳng nợ duyên,Tình không thuận bến, đường duyên chưa tròn.Giờ đây viết chuyện mất còn,Thương ngày niên thiếu, nước non thanh bình,Thương thời chinh chiến lửa binh,Người đi trên sóng điêu linh bời bời.Sông mê, bể khổ ngất trời,Sá gì một chuyện đầu đời vào yêu,Chỉ buồn heo hút những chiều,Sương rơi mờ mịt, hắt hiu bóng người,Khói bom súng đạn tơi bời,Giữa dòng lửa khói ngang trời người đi.Chỉ buồn ta có xuân thì,Não nề chẳng đặng khắc ghi lời thề,Buồn nhìn một mảnh trăng thề,Khuôn trăng bàng bạc, lời thề lãng quên.Giờ đây sương khói bồng bềnh,Nhớ về quá khứ mông mênh chuyện đời.Giờ thì trên sóng đổi dời,Người và ta đã có đời thảnh thơi,Duyên ưa, hạnh phúc chơi vơi,Buồn chi câu chuyện của thời xa xôi.Dẩu gì cũng phút bồi hồi,Giở trang lưu niệm trong hồi trống canh.Nhiệm mầu mộng ước ngày xanh,Đep giòng ký ức dỗ dành nổi trôi.Huỳnh Anh Trần-Schroeder
HAPPY INDEPENCE DAY
Wednesday, February 10, 2021
MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment