Viếng xứ người bỗng nhớ xứ ta,
Cũng dòng thác đổ, âm vang xa,
Vi vu gió thổi vùng đồi núi,
Rừng thông rủ nhánh chốn sương sa.
Réo rắt suối ngàn, tiếng nhạc rừng,
Chim muông ríu rít khúc vang lừng,
Rừng hoa anh đào hồng phong cảnh,
Chen lẫn lan ngàn chuỗi rưng rưng.
Văng vẳng núi đồi nhạc quay tơ,
Trên mái nhà sàn khói lững lờ,
Sơn nữ áo chàm thắt lưng óng,
Thấp thoáng lưng đèo trong sương mờ,
Gùi tre ngập tràn lá trà hương,
Xinh xinh lá đọng giọt mai sương,
Bước chân thoăn thoắt lối đồi núi,
Suối tóc bay bay, đẹp xứ Mường.
Cao nguyên trung phần bao nhớ nhung,
Trời đêm sao tỏ chốn trời nhung,
Sương mai lóng lánh hồng hoa lá,
Nắng xuyên rừng lá, xoá mịt mùng.
Một trời kỷ niệm về tâm tưởng,
Ngất ngây phong cảnh, nhớ người thương,
Tóc mây là suối dòng mơ mộng,
Hoa cài hồng tím tóc hương sương.
Hài hoa tiên nữ, áo thướt tha,
Bờ suối lung linh dáng ngọc ngà,
Một đôi hạc trắng vờn thác nước,
Sóng bạc nhởn nhơ cánh thiên nga.
Em bảo thương anh như thương rừng,
Thương hương đồi núi, nắng rưng rưng,
Thác cao, nước bạc, trời bao la,
Thanh tao, hùng vỹ, dải sơn hà.
Anh bảo thương em như nàng thơ,
Ẩn hiện núi đồi, sáng tinh mơ,
Áo tà lung linh vòng cầu móng,
Cho kẻ trần gian dài mộng mơ.
Đẹp sao một thuở đời niên thiếu,
E ấp khung trời lối vào yêu,
Vần thơ chưa tịnh, tình vừa chớm,
Ta lạc đào nguyên, cõi yêu kiều.
Từ thuở xa quê mãi vấn vương,
Ta mang theo cả trời quê hương,
Lưng đèo đồi núi còn đi mãi,
Tìm mãi sơn hà, bóng quê hương.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment