Thân tặng Mai Nho Lâm và
thân gởi bạn bè Cần-Dước
Đôi phút trùng phùng tao ngộ ấy
Bốn mươi năm lẻ một lần thôi
San Fran sương khói chiều không nắng
Twin Peaks đồi cao phủ bóng mây
dn
Cầm vé tour đi San Francisco trên tay tôi nghĩ ngay đến Mai Nho Lâm, người bạn cùng khóa 1964 ban Lý Hóa và cũng là bạn đồng nghiệp khi hai chúng tôi cùng dạy chung dưới mái trường Trung Học Cần Đước của hơn 40 mươi năm về trước.
Lâm đến Mỹ và định cư ở San Francisco từ năm 1978.
Hiện Lâm đang cùng hoàn cảnh như tôi, chăm sóc người vợ bệnh từ lâu rồi. Lâm phải túc trực chăm sóc vợ ngày lẩn đêm. Thỉnh thoảng Lâm điện thoại cho tôi nói về tình trạng sức khỏe của vợ và hỏi han tôi về một số kinh nghiệm đả trãi qua. Tôi rất chia sẻ và cảm thông với Lâm. Chính vì thế giữa chúng tôi dường như có một chút keo sơn gắn bó nào đó mà chỉ những người cùng tâm sự mới hiểu được.
Chuyến đi San Francisco kéo dài ba ngày với chương trình tour đầy ấp viếng những danh lam thắng cảnh ngoạn mục . Như các bạn đã biết ở Mỹ chúng ta vẫn thích tự lái xe rong chơi cuối trời quên lãng hơn là phải gò bó mình vào một chương trình tour luôn luôn sắp hàng chạy theo một “tour guide” cầm cờ hướng dẫn. Ấy vậy mà lần này do sự thuyết phục của một người bạn tôi thử dấn thân “dế mèn phiêu lưu ký” một chuyến.
Sáng thứ Bảy (24Nov12) trời mưa lất phất kiểu mưa phùn Đà Lạt, mọi người tập họp trước Days Inn, góc đường Mangolia và Warner, Fountain Valley (CA) chờ xe. Sau khi kiểm tra đủ số khách du lịch, anh tour guide ra dấu bác tài xế lên đường trong không gian mờ ảo của hơi sương còn đóng lại trong buổi sáng mùa thu. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái chuyện trò với người bạn đồng hành, thay vì phải tập trung lái xe và còn phải điều chỉnh cái GPS khi cần đi đến một nơi nào mới lạ.
Đa số khách du lịch là người Hoa, Ấn, có thêm vài gia đình người Mể với khoảng ba cặp người Việt. Tổng cộng có khoảng 60 người, ban điều hành chuyến xe gồm những thanh niên người Hoa còn rất trẻ và nhanh nhẹn. Như dự định tôi đã diện thoại với Lâm về chuyến du lịch này. Tôi rất khao khát được gặp lại Lâm xem người bạn củ của tôi bây giờ ra sao? Nhưng tôi cũng biết thật khó khăn vì mình luôn bận rộn chạy theo đoàn tour du lịch trong khi Lâm còn phải chăm sóc vợ ở nhà. Nhưng không ngờ mọi việc lại khác. Suốt con đường đi, Lâm theo dõi bước chân tôi như một trò chơi cút bắt thuở còn bé.
“Giờ này ông đang đến đâu?”
Tôi lại phải báo cáo với Lâm nơi đoạn đường đang đi đến và cứ thế thỉnh thoảng Lâm lại tiếp tục gọi. Trước đó khi người vợ thân yêu của tôi còn sống, chúng tôi cũng có những cuộc du lịch dài ngày như thế này nhưng tự lái. Phút chốc hình ảnh Mai lại hiện về xâm chiếm tâm hồn tôi. Không biết bây giờ nàng đang ở đâu? Có cùng ý nghĩ với tôi hay không? Rồi thì tôi lại nghĩ nhiều đến Lâm. Hiện bà vợ Lâm cũng bệnh rất nặng. Lâm đang phải làm những việc mà trước đây tôi đã từng làm cho Mai khi nàng còn sống cho đến ngày nàng ra đi. Cũng may Lâm đã về hưu, không như tôi , nên việc chăm sóc bà vợ thuận lợi hơn tôi rất nhiều.
Cuối cùng Lâm và tôi đã gặp nhau trước City Hall, tuy vội vã và ngắn ngủi, nhưng là một kỷ niệm đầy tình bạn và khó quên.
Chào từ biệt
Đức và Lâm City Hall SF
Whittier, Nov. 2012 Đức Nguyễn tv
Hồi ký
Đức nguyển
La
No comments:
Post a Comment