THÚ ĐAU THƯƠNG
Tình anh cho phải đâu là dao bén?
Mà tim em nhè cắt vết thương sâu
Cũng không phải mật đường hay nha phiến
Cớ sao em ngây ngất vị ngọt ngào.
Tình yêu đó biến em thành con trẻ
Giận mà thương, thương mà giận bất thường
Giận mà thương, thương mà giận bất thường
Và cùng lúc, em hóa thành thi sĩ
Mang thương đau vào ngưỡng cửa Thiên Đường.
Tình yêu đó như vườn hoa tươi thắm
Ngạt ngào hương nhưng chi chít lùm gai
Vừa khổ đau em lại vừa say đắm
Lối đoạn trường mà cũng lối Thiên Thai.
Tình yêu đó khác nào vầng trăng sáng
Soi đời em giữa đêm tối mù sương
Là nắng ấm buổi bình minh tỏ rạng
Dìu em đi từng bước giữa đời thường.
Em cần đến như em cần hơi thở
Chẳng phút dừng làm mạch sống đời em
Là buồn vui, là nhớ thương, trăn trở
Khi êm đềm, lúc ray rứt triền miên.
Anh cho em tiếng cười xen tiếng khóc
Trăm lần vui mà cả vạn lần buồn
Em ấp ủ bằng con tim thổn thức
Yêu một lần để muôn thuở vấn vương.
Tình yêu đó anh ơi như biển cả
Mà em đây con thuyền nhỏ ngửa nghiêng
Biết về đâu, biển tình đầy sóng gió
Nếu mất anh bão tố nhận chìm thuyền.
QUANG TUẤN
Cali
No comments:
Post a Comment