TƯỞNG NHỚ
PHẠM ĐẮC LỘC
Ngọc Cầu
Tôi và PĐL quen nhau ngay từ buổi học đầu tiên ở ĐHSP
, tại giảng đường 2 gần cổng trường , giờ dạy của bà Delmas . Tôi và PĐL cùng
ngồi hơi tách biệt ở phía cuối cho nên dễ dàng “qua lại” .
Nhà tôi ở đường Trương Minh Giảng , gần cầu , phía sau
đại học Vạn Hạnh . Nhà PĐL ở cùng đường nhưng gần nhà thờ Ba Chuông , nhà cũng
thuộc lọai vừa thôi . Chúng tôi hay tới nhà nhau chơi . Tôi chạy xe gắn máy
Sachs màu xanh lá cây , PĐL cũng chạy xe gắn máy Sachs nhưng màu nâu . PĐL rất
chăm học , anh còn học thêm licence ès lettres bên đại học Văn Khoa nữa . Tôi
cũng có lúc giúp anh được chút ít về philologie bởi vì tôi vốn là dân classique
latin .
Tôi cùng khóa 2/68 sĩ quan trừ bị với PĐL , mỗi lần
gặp nhau tại quân trường , chúng tôi đều xổ tiếng Tây cho đỡ nhớ nghề . Tôi và
PĐL đều thuộc lọai nhà giáo “ốm o gầy mòn” , rất vất vả vì thụ huấn quân sự ,
có khi gặp nhau thóang qua thì chỉ nói với nhau “bon courage” mà thôi .
Một thời gian ngắn sau khi tốt nghiệp khóa sĩ quan trừ
bị , tôi và PĐL được biệt phái trở về tiếp tục dạy học , tôi dạy ở trường
Nguyễn Trung Trực Rạch Giá , còn PĐL ở trường Lê Ngọc Hân Mỹ Tho . Chúng tôi
cũng có lần gặp lại nhau trong những đợt coi thi hoặc chấm thi . Trong một trại
hè ở Hà Tiên , tôi gặp mấy em học sinh của PĐL , các em kể cho tôi nghe rằng
thầy đi xe cà rịch cà tàng và hay bị “xì lốp” , đây là từ thầy dùng mà các em
nhớ nhất .
Thật buồn khi phải vĩnh biệt PĐL .
Ngọc Cầu
No comments:
Post a Comment