ÔI TRẦN GIAN !
Ôi
trần gian phải chăng là cõi mộng?
Nên
lắm người trở thành kẻ mộng du
Sờ
soạng bước trong mơ tìm ảo vọng
Ðâu
biết mình mê muội giữa chiêm bao.
Ôi
trần gian phải chăng là bể khổ?
Ta
khách trần lèo lái chiếc thuyền chơi
Dù
ngược gió hay thuận buồm, xuôi gió
Vẫn
nổi chìm trong bể thảm mà thôi.
Ôi
trần gian phải chăng là cõi tạm?
Ta
ngu ngơ lạc bước hành tinh này
Qua
gian nan, nếm quá nhiều cay đắng
Mang
kiếp người một thoáng bóng mây bay.
Ôi
trần gian phải chăng là sân khấu?
Ta
là người diễn kịch để mua vui
Hay
dở gì cũng đến hồi kết cuộc
Phải
hạ màn, vãng hát dứt cuộc chơi.
Ôi
trần gian phải chăng là ốc đảo?
Đường
ta đi nhè hướng sa mạc hoang
Nắng
thiêu đốt, mồ hôi dầm dề áo
Mỏi
mòn hơi, e gục ngả bên đàng.
Ngày
ra đi, nghĩ lại càng buồn tủi
Ðâu
mang gì theo được mà ước mong?
Vốn
cát bụi sẽ trở về cát bụi
Từ
tay không sẽ hoàn trả tay không.
Nay
tỉnh giấc, sau đêm dài ác mộng
Lấy
yêu thương làm lẽ sống ở đời
Chia
xẻ nhau đau khổ với mọi người
Bằng
từ tâm, mong tìm nguồn vui sống.
Cuối Đông 2012
Quang Tuấn
No comments:
Post a Comment