Đông Đến Đã Từ Lâu
Rừng chết, cây khô chỏi nắng tà,
Buồn nhìn tự hỏi phải đông qua,
Hay là định mệnh đem tang tóc,
Bày vẽ cho thêm nhọc tuổi già.
Trời xa, chim mỏi cánh đo đường,
Thăm thẳm mịt mù nẻo cố hương.
Lạ lẫm phố phường, chân lết chậm,
Áo chiều lấm tấm vụn sầu vương.
Thê lương khói xám quyện lưng đồi,
Quấn quýt vật vờ chẳng chịu thôi.
Đom đóm sụt sùi theo tiếng suối,
Lập lòe trên lối rẽ đơn côi.
Ngày ngắn nên đời cũng chóng qua,
Nét xuân năm cũ sớm phai nhòa.
Bướm già ôm xác hoa thề thốt,
Lạnh buốt bên song một giấc ngà.
Cánh vạc phương xa đuối giữa vời,
Vẫn hoài gắng gượng vượt trùng khơi.
Sương rơi ướt ngõ về hun hút,
Côi cút trong đêm một bóng người.
x
x x
Hỏi mùa đông đã đến hay chưa,
Mà mãi nghe lòng nhắc chuyện xưa.
Xác dẫu khô cằn như cát đá,
Mắt còn lã chã giọt sầu đưa.
Trên mảnh khăn tang lạnh quấn hờ,
Vết buồn năm trước vẫn trơ trơ,
Bàn thờ nhỏ máu hai hàng nến,
Khóc kẻ ra đi chẳng đến bờ.
Lữ khách về đây đứng thẫn thờ,
Ngậm ngùi tiếc nhớ chuỗi ngày thơ.
Con đò quen đã lơ người cũ,
Liễu rũ đường xưa cũng hững hờ.
Bơ vơ gà gáy giữa chiều tan,
Ngơ ngác dừng chân, lệ kéo màn.
Lầm tưởng xóm làng xưa réo gọi,
Hoang mang mắt dõi bóng mây tàn.
Chút nắng muộn màng đã cạn khô,
Trăng vơi soi bóng úa trên hồ.
Miên man con sóng vô tình vỗ,
Lố nhố ven thôn chục nấm mồ.
x
x x
Đối vành gương vỡ mắt nhìn nhau,
Thảng thốt đôi bên một ánh sầu.
Thấp thoáng bóng đầu lâu trắng xóa,
Thầm hay đông đến đã từ lâu.
Trần Văn Lương
Cali, 1/2014
PL/Bordeaux
No comments:
Post a Comment