TA SỐNG GIỮA ĐỜI
Đời có phải là mênh mông bể
khổ?
Ta khách trần hăm hở
lái thuyền chơi
Đâu có biết dù thuận
buồm, xuôi gió
Cũng lênh đênh trong
bể thảm suốt đời.
Đời có phải một thoáng
thôi giấc mông?
Vì vô minh ta hóa kẻ mông du
Sờ soạng bước trong
mơ tìm ảo vọng
Đâu biết mình mê muội giữa chiêm bao.
Đời có phải con đường đầy
cát bụi?
Ta độc hành giữa đêm tối mù sương
Mang hình bóng mơ hồ
như mây khói
Biết về đâu sinh tử cõi vô thường.
Đời có phải tấn tuồng trên sân khấu?
Ta là người diễn kịch để
mua vui
Đủ thiện ác đủ trò
đời tốt xấu
Rốt cuộc rồi, màn hạ
vãng hát thôi.
Giây
phút cuối nghĩ càng thêm buồn tủi
Đâu mang gì theo được
mà ước mong
Vốn cát bụi trở về
cùng cát bụi*
Từ tay không trở lại với tay không.
* Etant
poussière, tu reviendras en poussière (Pascal)
QUANG TUẤN
Cali May 2013
No comments:
Post a Comment