Thời gian ơi, sao cứ trôi
biền biệt?
Cho tháng ngày nối gót vội sang ngang
Mi có thấy, có bao giờ thương tiếc?
Cành hoa xưa héo hắt rụng bên đàng.
Như trăm sông đổ vào lòng biển cả
Ngày hôm nay và tất cả hôm qua
Lần lượt đổ vào điêu tàn quá khứ
Còn lại gì ngoài mảnh vụn phôi pha?
Kìa bánh xe trên đường lăn
rộn rã
Ghi vết hằn trên mặt lộ phẳng phiu
Tuổi đời trôi theo tháng năm vội vã
Trên mặt người ghi đậm nét nhăn nheo.
Nåm tháng hỡi, cùng ta
luôn sánh bước
Mi bước theo bước vô tận thời gian
Ta bước tới mồ hoang đầy cỏ mọc
Cuối đường trần, cát bụi quá hổn mang.
Ta sanh ra từ không trở
thành có
Mi đưa ta từ có trở về không
Như bong bóng phập phòng trong mưa gió
Một thoáng thôi tan vỡ kiếp bềnh bồng.
Sao mi cứ miệt mài phi nước
đại?
Cho môi hồng, má thắm vội nhạt phai
Biển đầy vơi, trång tròn, trång khuyết mãi
Sông núi kia cũng thay đổi hình hài.
Ta nuối tiếc ngày đi không
trở lại
Và khóc người về cát bụi nghìn thu
Trời đất hỡi! hình tướng nào chẳng hoại
Bước chân mi gieo sương khói mịt mù.
QUANG TUẤN
Cali 2014
No comments:
Post a Comment