Đêm nay trăng trải trùng khơi,
Giọt trăng lóng lánh biển trời thế
gian,
Thuyền tôi buông mái vịnh hoang,
Đàn tôi réo rắt khúc ngàn gió mây,
Túi thơ, hồ rượu ngất ngây,
Vần thơ rơi rụng trên giây nguyệt
cầm.
Lung linh lụa óng trăng rằm,
Nửa vờn sóng nước, nửa nằm triền cao,
Gió luồn mấy rặng phi lao,
Xạc xào lá liễu dạt dào âm giai.
Giữa lòng biển rộng non đoài,
Ảo huyền ngơ ngẩn giấc dài bồng lai.
Thuyền ai đi chuyến trần ai,
Thuyền tôi duyên phước tịnh ngày thế
nhân,
Về nguồn trời biển lâng lâng,
Trời đêm trên sóng có vầng trăng mơ,
An nhiên thơ thẩn nguồn thơ,
Vầng trăng tri kỷ dệt mơ vào đời.
Trăng rơi trên sóng trùng khơi,
Lụa trăng tha thướt chơi vơi lòng
nầy.
Thời gian ngưng đọng chốn nầy,
Bến bờ nhân thế còn đầy phước duyên.
Một vùng trăng biển ảo huyền,
Ngẩn ngơ đêm rạng đào nguyên thế
trần.
Trăng ơi rải lụa ân cần,
Biển ơi mãi đón trong ngần giọt
trăng,
Lòng biển trăng sáng hoa đăng,
Hài hòa giai điệu biển trăng ân tình.
Ta người nhân chứng tang tìng,
Viết giòng thơ vịnh chuyện tỉnh biển
trăng.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment