MƯA ĐÊM
Mưa đêm ôi mưa đêm
Rơi rơi giọt êm
đềm
Thì thầm bên hiên vắng
Tưởng chừng gọi tên em.
Tiếng đục lẫn tiếng trong
Nỉ
non mãi trong lòng
Hắt
hiu ngoài ngỏ
tối
Giọt buồn ôi mênh mông.
Nhỏ
to trên mái nhà
Trăn
trở lời mưa sa
Vườn
khuya run rẩy lá
Lạnh
lùng ôi bao la.
Mưa cứ mưa
lê thê
Gió về không
liếp che
Rèm thưa khôn
ngăn rét
Đêm dài ôi
tái tê
Mưa
cứ mưa triền miên
Thánh
thót mãi bên thềm
Nhạc
không lời muôn thuở
Bổng
trầm ru đêm đêm.
Lệ trời
rơi trong đêm
Lệ tình rơi
trong tim
Mạch sầu
luôn đứt nối
Giọt nhớ, giọt thương em.
Hồn ta bỗng
thần thờ
Buốt
lạnh theo đêm mưa
Bên đèn ngồi đối bóng
Thương nỗi mình bơ vơ
Quang Tuấn
|
MƯA ĐÊM(Bài Họa)
Chợt tỉnh giấc
nửa đêm,
Bỡi giọt mưa êm
đềm
Tí tách ngoài
hiên vắng,
Như tiếng ai
gọi em.
Từng hạt nước
đục trong,
Xói buốt sâu
vào lòng,
Xuyên qua màn
đêm tối,
Rơi rơi
hoài mênh mông.
Rào rào trên
mái nhà,
Đều
đều hạt mưa sa,
Tô
màu xanh cho lá,
Khắp ruộng đồng bao la.
Mưa
kéo dài lê thê,
Trắng
xoá thành màn che.
Gió
lùa thêm hơi rét,
Bên
này qua bên tê.
Mưa
dai dẳng triền miên,
Hoa cỏ vươn bên thềm.
Xua nắng hanh muôn thuở,
Hạt
nảy mầm trong đêm.
Lắng
nghe tiếng mưa đêm,
Như
máu chảy về tim.
Tình
yêu đứt rồi nối,
Bằng
tấm lòng của em.
Cũng một thoáng thẩn thờ,
Thấy ai đó đội mưa,
Đang một mình, một bóng,
Trong màn đêm bơ vơ.
Sài
Gòn 14042015
THÂN
THỊ VÂN HÀ
|
HAPPY INDEPENCE DAY
Thursday, April 30, 2015
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment