Bạn tôi đầy rẫy thơ về già,
Nhức xương, đau khớp, sợ mùa qua,
Gởi trên mạng net cho bằng hữu,
Than đời quá ngắn, tuổi về già.
Có người tâm tịnh chẳng lo xa,
Bảo rằng lo lắm cũng không qua,
Một ngày nắng đẹp ta còn ấm,
Đừng vội thở than ánh chiều tà.
Có người lại bảo sống cao niên,
Lo quá, ngày mai lở hết tiền,
Có người than thở đâu đám nhỏ,
Bỏ ta hiu quạnh chốn ưu phiền.
Có người sợ sống viện dưỡng lảo,
Nhìn bóng ngày qua lắm nao nao,
Xa xôi chi lắm bước đường qua,
Con cháu chẳng thăm, được đứa nào!
Có người gom góp tiền hưu bỗng,
Cháy túi thâu đêm, bạc lửa hồng,
Bảo rằng ngày tháng chẳng còn lâu,
Ta gởi sòng bài tiền của không.
Có người lẳng lặng buồn nhân thế,
Thương người lận đận chốn bể mê,
Góp tàn hơi sức lo từ thiện,
Thương kẻ tha nhân khổ mọi bề.
Có người, nhưng thôi, nói bao nhiêu,
Tuổi đời cũng chỉ được bao nhiêu,
Còn gỏ keyboard vầng thơ mọn,
Còn biết tế bào não còn nhiều.
Còn thương nhân thế lắm tiêu điều,
Xứ Mỷ ngày nay nợ quá nhiều,
Ta chẳng sống qua thời xuống dốc,
Chỉ thương con cháu hết tiền tiêu.
Trả nợ ông cha tâm nông cạn,
Hay bởi thiếu thay chút trường cang,
Chẳng dám quật cường đổi thế hệ,
Để lại cháu con nợ ngập tràn.
Nói nhiều, nói ít, cũng thế thôi,
Than thở hay vui, cũng ngày trôi,
Một ngày còn viết lời mạch lạc,
Ta xin còn vịnh nắng lên ngôi.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
suu tam
VPL
Bordeaux
No comments:
Post a Comment