Mùa hạ, phương hồng bay đầy lối,
Rơi dài trên tóc, hồng má, môi.
Giai nhân, xin nhẹ gót son thắm,
Kẻo dẩm hoa rơi, nát lòng tôi.
Ven sông, hoa đỏ bay mù lối,
Gió thổi rừng hoa khắp núi đồi,
Hương mùa hạ cũ tràn trong nắng,
Lang thang mây trắng bỗng buồn trôi.
Thăm thẳm phương trời, nắng lên ngôi,
Ta mơ vàng đá chuyện lứa đôi,
Anh gom phượng thắm cài mái tóc,
Dịu dàng, em ước nắng ngừng trôi.
Nắng hồng phơn phớt ngọn mây trôi,
Nắng trên sóng nước, nắng sau đồi,
Nắng chẳng ngừng trôi mùa hẹn ước,
Phượng đỏ rưng rưng, buồn ly bôi.
Nắng rớt, chiều rơi, em hờn dỗi,
Buồn nắng ra đi khuất sau đồi,
Chẳng rót giọt trai trên hàng phượng,
Bảo nắng nhạt nhòa, bạc như vôi.
Bao mùa mưa nắng, đời nổi trôi,
Như suối xuôi dòng về xa xôi,
Những tưởng tâm tình trôi theo sóng,
Phượng vẫn nao nao sóng bồi hồi.
Em có còn buồn chuyện nắng trôi,
Phượng rơi trong gió thổi từng hồi,
Sóng trên dòng nước về xa vắng,
Như chuyện ân tình đời rẽ đôi,
Em còn thẫn thờ nắng nông nổi,
Gió thổi, phượng rơi, mây ngàn trôi,
Hay đã an lòng hạ tàn tạ,
Nhủ lòng tình đẹp rồi cũng thôi.
Những khi nắng rớt buổi dương tà,
Nhớ người em gái tuổi trăng ngà,
Nhớ em hờn dổi sao nắng tắt,
Anh cũng chợt buồn nắng phôi pha.
Bây giờ cánh phượng rơi đầy lối,
Nắng hồng phơn phớt, nắng sục sôi,
Sao vắng gót son trên xác phượng,
Lời em cầu nguyện buổi ly bôi!
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
suu tam
VPL
Bordeaux
No comments:
Post a Comment