Đời người có đục có trong,
Dòng trong, dòng đục, hai dòng song song,
Quân bình giữ đục và trong,
Dòng trong ngộ giác, đục dòng thả trôi.
Một đời hay cả luân hồi,
Phước duyên là bởi những hồi đấu tranh,
Cho dòng trong sáng tinh anh,
Bao dòng nước đục, giữ lành tâm an.
Phước duyên người được bằng an,
Giữ dòng nước đục chẳng tràn bờ tâm.
Luân hồi là chuyến âm thầm,
Đục trong là bởi thăng trầm nghiệp duyên.
Sống đời xin giữ an nhiên,
Trên dòng trong đục đừng phiền nhân duyên,
Có đục thì mới biết trong,
Có sầu thì mới cảm lòng thiên ân,
Cho ta tinh tế tâm thần,
Giữ phân mạch lạc hai phần đục trong,
Cho ta chọn ánh dòng trong,
Sân si ngây dại thả dòng trầm luân.
Chẳng ai thánh thiện trăm lần,
Chỉ xin giải tỏa những lần sân si.
Chỉ xin sáng ánh từ bi,
Cõi nầy trả nghiệp sân si luân hồi.
Chim bay cánh mãnh gió dồi,
Vô thường xin hướng, dứt hồi trầm luân.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment