Họ
là hai anh em, tuổi đã cao, trên dưới tuổi về hưu. Người anh sống ở Sài
Gòn còn người em sống ở một thành phố lớn miền Trung. Do tuổi tác cũng
kề nhau, cùng trong một thế hệ, nên hai anh em rất đồng cảm và thường
xuyên điện thoại thăm hỏi nhau.
Một
hôm, trong lúc chuyện trò với người anh, người em vui miệng kể rằng ra
chợ lựa mua trái cây về cúng Phật thường hay bị người bán lợi dụng lúc
mình lơ là, tráo trái cây hư vào. “Anh biết không, mấy cô bán hàng cứ
tưởng em ngu ngơ không để ý, đâu biết rằng chẳng có gì qua được mắt
mình, tuy nhiên do thấy tội cho họ phải gánh chịu nhiều trái cây hư nên
em phải giả đò không biết để chia sẻ bớt!”. Và người em nghĩ rằng người
anh nghe chuyện lòng sẽ vui vì hành động biết nghĩ tới người khác của
mình.
Nhưng
không, người anh nghe xong điềm tĩnh bảo người em: “Không được, em làm
vậy là sai rồi, vì khi em làm vậy tưởng là mình giúp người nhưng thực ra
lại làm cho họ mang tội lừa đảo, không trung thực. Như vậy không phải
là giúp người mà chính là hại người! Anh cũng giống em, chỉ khác một
chút là khi mua đồ, anh luôn tự mình chọn lấy một vài trái cây hư, đồ
hộp móp để cùng chia sẻ chút hư hao với người, không để cho người mắc
phải tật gian dối”. Người em nghe xong, ngậm ngùi.
Một
thời gian sau, nhân lúc rảnh rỗi, người em lại điện thoại thăm hỏi
người anh. Và trong cuộc trò chuyện, người em kể rằng trong những lúc
trà dư tửu hậu, có đem câu chuyện trao đổi hôm trước ra kể cho các bạn
bè thân hữu nghe, và một người bạn thân nghe xong đã phát biểu rằng,
“Tâm đó mới đúng là tâm chay!”.
Người
anh chỉ cười và cũng chẳng quan tâm gì lắm. Vì, một là, chuyện trò đã
qua xong rồi thì thôi, chẳng lưu giữ trong lòng làm chi. Hai là, người
anh cũng chẳng tin tưởng gì lắm về lời phát biểu cùng buổi họp mặt của
người em, tất cả đều có thể có và cũng có thể không. Có thể chỉ là phịa
ra một chút cho vui. Và ba là, chỉ có chân tâm diệu hữu chớ làm gì có
tâm chay.
Chợt
nhớ đọc trong sách xưa, có kể chuyện một vị đạo sĩ mang ơn một người
nên muốn tặng cho thuật biến than thành vàng ròng. Người này ngẫm nghĩ
một chút rồi hỏi thuật này có giá trị trong bao lâu. Vị đạo sĩ cho biết
là 500 năm. Nghe vậy, không chút đắn đo, người này lập tức trả lời rằng:
“Vậy là sau 500 năm nữa vàng sẽ trở lại thành than, và người ôm số vàng
đó sẽ vô cùng khổ đau vì mất mát và tiếc của. Cảm ơn tiên sinh, nhưng
tôi không nhận thuật này vì tôi không muốn cho người khác phải khổ đau,
cho dù là sau 500 năm!”.
Chao
ôi, đọc chuyện mà thấy vô vàn kính mộ cho tấm lòng của người xưa. Thật
sự thì đời nay cũng không phải là không có những tấm lòng như vậy. Như
Leon Tolstoi, nhà đại văn hào Nga, với câu nói bất hủ “Hạnh phúc của một người là làm cho người khác được hạnh phúc”. Hay như một tác giả Pháp với câu: “On ne peut donner son bien, mais on peut donner une partie de son coeur” (tạm dịch: Dẫu ta không thể đem cho người tài sản của cải, nhưng ta vẫn có thể trao cho người một phần của trái tim mình).
Mong sao cho chúng ta có được “Tâm chay” và biết trao cho người một phần của trái tim mình.Bùi Kim Sơn
suu tam
TTDiep
Houston
No comments:
Post a Comment