Nhắn anh về thăm mùa trăng năm cũ,
Múa lồng đèn, cùng ăn bánh trăng thu,
Mau đi anh, về kẻo lỡ chuyến đò,
Trăng chẳng đợi, trăng của mùa thu cũ.
Trăng vành vạnh sáng soi cả núi đồi,
Trăng no tròn như bánh mẹ nắn nhồi,
Mẹ nấu bánh qua thâu đêm trăng sáng,
Cẩn vào lòng hình trăng ẩn sau đồi,
Bảo con ăn, tình trăng như tình mẹ,
Giữ vào lòng tròn ân nghĩa chở che,
Sáng như ánh trăng thu ngà bàng bạc,
Đâm màu son hạnh phúc tuổi măng tre.
Anh có nhớ em chọn đèn liên hoa,
Nhiều cánh hồng như bao ánh trăng ngà,
Còn anh thắp đèn rồng vẫy đuôi dài,
Bảo đưa anh qua nẻo rộng quan hà.
Tuổi măng tre vui trăng thu đêm sáng,
Dạo đường quê, đèn ta sáng nhất làng,
Anh khéo chọn khoanh bánh no tròn nhất,
Dành cho em, bảo thương nhất em ngoan.
Em vui, bảo rồng anh bay cao nhất,
Trên ngọn tre đuôi rồng bay lất phất,
Và nũng nịu, bảo yêu anh lắm lắm,
Anh là rồng bay nhảy đời dạ nhật.
Rồi chinh chiến anh đi vào lửa khói,
Những mùa trăng rặng tre sáng trăng soi,
Mẹ nấu bánh, mỏi mòn trông bóng anh,
Em thật buồn nhớ anh chốn non đoài.
Mùa trung thu đến rồi đi thật mau,
Vầng trăng thu khoác áo mây ao dào,
Mắt mẹ lệ lưng tròng nhưng cố giấu,
Mắt em giờ nhoà nhạt giọt mưa mau.
Bao giờ cho dứt chiến chinh,
Anh về rạng lại thanh bình trăng thu,
Nồi bánh nghi ngút vị hương tình mẹ,
Ta lại vui, ngồi kề chuyện trăng thu.
Em đã nhắn cô lái đò bến sông,
Xin gắng đợi anh sẽ về bên sông,
Dù nắng mưa hay đêm dài trăng lạnh,
Xin đưa đò, cho mẹ hết chờ trông.
Ta chẳng còn xách lồng đèn dưới trăng,
Nhưng bánh mẹ vẫn no tròn khuôn trăng,
Em vẫn là người em nhỏ ngoan hiền,
Và đời anh rồng bay vẫn bằng an.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment