Vừa cảm tác bài nầy, xin gởi các bạn và gia đình,
Xin chúc những ngày an vui.
Bài nầy viết để tiễn đưa một người bạn thân
"Vủ thi Phưong Lan"
vừa ra đi
Huỳnh Anh
SỐNG
Sống vui, hạnh phúc thì nên sống,
Chia sẻ ân cần thì đáng sống,
Sống mà ích kỷ chật thế gian,
Hay sống nửa hồn, ai mà mong.
Sống tâm chan chứa tình tha nhân,
Sống mang nắng sáng về nhân quần,
Đầm ấm gia đình, nghĩa chan hòa,
Thì hãy sống lâu chốn hồng trần.
Sống đời lây lất trong bệnh hoạn,
Sống nửa tâm hồn nhiều bất an,
Sống như nghiệp chướng cho con cháu,
Hay sống tự ti chẳng thân toàn,
Sống như đã chết trong tâm tưởng,
Chẳng hưởng hạ nồng hay xuân hương,
Sống không độc lập hay vun xới,
Thì thà thanh thản chốn vô thường.
Tham chi một cuộc sống lâu dài,
Trăm năm đứng cõi trần nắng mai,
Địa cầu chỉ bao nhiêu chổ sáng,
Xin nhường hậu thế có tương lai.
Ngày trần đã thắm buồn và vui,
Địa cầu đã đi lối ngược xuôi,
Hương trần đã hưởng thanh và thảm,
Ngày trần trả lại, chẳng bùi ngùi.
Cõi mới vòng cầu sáng niềm tin,
Ta đi tìm rạng ánh bình minh,
Trả lại đường trần duyên và nợ,
Cõi linh tinh cho người sinh linh.
Vô thường cánh chim bay về cội,
Thanh tịnh an vui chẳng bồi hồi,
Lá rụng đường trần mùa thu đông,
Hoa nở vô thường, xuân đâm chồi.
Người hỡi, cõi trần chuyến tàu đi,
Trạm tới, trạm lui, chuyến sân si,
Đã hưởng niềm vui, duyên gặp gở,
Xin hẹn tương phùng chốn trường thi.
Thôi nhé, bạn trước, tôi theo sau,
Một ngày nắng rạng lại gặp nhau,
Trong vô thường miên man duyên phước,
Chẳng nói chia ly, chẳng nghen ngào,
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment