BẤT CHỢT
Bất chợt tháng năm bỗng chất
chồng,
Gió buốt lạnh lòng buổi đông
phong,
Cuối trời tà dương dần phai nhạt,
Thiên nhiên khoác áo thẫm nâu
sòng.
Bất chợt nghe nặng tuổi xế chiều.
Người bảo ta rồi sẽ hắt hiu,
Nhưng nhìn phong cảnh xinh như
mộng,
Ai nghỉ cuộc đời sẽ điù hiu!
Lảnh lót chim xuân hót trên cành,
Dạọ chốn đường rừng lá trong
xanh,
Long lanh vầng móng, tà dương
rạng,
Ai nghỉ giòng đời là mong manh!
Ta chẳng hình dung ngày bất hạnh,
Ngũ giác dần chìm nét tinh anh,
Nhãn quang nhạt mờ hình thân
quyến,
Nhạc chẳng còn êm,vị hết thanh.
Bất chợt, một ngày nặng trên vai,
Tháng năm chồng chất chuyến
đường mai,
Muối sương pha tóc, tay run rẩy,
Bước chậm, nẻo đường sao quá dài!
Bốn mùa thiên nhiên vàng sầu héo,
Gió lạnh buốt lòng nẻo gieo neo,
Mặt gương nhòa nhạt hình bóng cũ,
Ngày qua hiu hắt chốn sương gieo.
Ngày ta đưa mẹ vào nhà lão,
Buồn sao tiếng mẹ thoảng thều
thào,
Ước mơ trở lại căn nhà cũ,
Giòng đời bất chợt quá lao đao.
Buồn me thương đau ngày hắt hiu,
Buồn ta ngày tháng cũng tiêu
điều,
Chẳng tròn hiếu đạo như mẹ mong,
Vì bởi cùng đi chuyến về chiểu.
Và nghe lòng mình buồn áo não,
Dòng đời buồn vui, thoáng nắng
đào,
Giờ nghe sương tuyết về ngoài
ngõ,
Nặng gánh vai gầy, ngày chìm mau.
|
SUDDENLY!
Suddenly I found myself old!
One day you will feel it, I was
told,
But looking at the gorgeous
sceneries that enfold,
Twinkling rainbows over my head,
blazing sunset at the horizons,
Listening to chirping spring
birds, walking the forest lanes of autumn and summer,
It is hard to believe these
wonders one day will recede to my five human senses,
The landscapes getting dimmer,
The music becoming indistinct,
The flowers less sweet of scent,
The wine losing its fragrance,
My hands feeling numb in the
fresh evening.
Yet one day, I feel the weight
of the years,
Hair mixed with grey and white
in the reflecting mirror,
Skin slacked, hands hesitant
with tremors,
Steps weary on the morning stroll,
Years of existence knocking on
the sunny porch,
Bringing in the cold of the
evening, the chills of the night,
Recognizing that seasons start
to show their blights,
The day I check my mother to the
home of help,
Amidst her pleas to return to
her home,
Feeling weak and helpless,
filled with boredom,
Feeling the full weight of the
years myself.
|
Huỳnh Anh Trần-Shroeder
No comments:
Post a Comment