Tràng giang đại hải những thơ già.
Ước chi đời người như sóng xa,
Dù trôi biển cả , còn trở lại,
Nhịp sống thiên nhiên, mãi dung hòa.
Thơ buồn, trách đời người ngắn ngủi,
Mang bao hờn tủi, quên niềm vui,
Trách đời quên lảng trong chiều tắt,
Như nước nguồn cao đã về xuôi.
Trăng khuyết, trời thu trăng lại tròn,
Xuân sang, nụ thắm trổ mầm non,
Đất trời thay đổi bừng sức sống,
Đây luật thiên nhiên của sống còn.
Như những chuyện đời tự cổ kim,
Châu Mỹ, Bắc Âu thuở im lìm,
Nếu ta chẳng có tàu tứ xứ,
Bốn bể, năm châu, ai kiếm tìm!
Ta đã đi qua cỏi đời nầy,
Vui buồn trần thế đã đủ đầy,
Nơi kia, ai biết bao cảnh mới,
Đời mai, ta lại vui đấp xây.
Trần gian, trạm trước đã đón mời,
Chu du trần thế khắp mọi nơi,
Trạm sau,, suối mát, non thanh thản,
Buồn chi, người hởi, tàu ra khơi!
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
Ước chi đời người như sóng xa,
Dù trôi biển cả , còn trở lại,
Nhịp sống thiên nhiên, mãi dung hòa.
Thơ buồn, trách đời người ngắn ngủi,
Mang bao hờn tủi, quên niềm vui,
Trách đời quên lảng trong chiều tắt,
Như nước nguồn cao đã về xuôi.
Trăng khuyết, trời thu trăng lại tròn,
Xuân sang, nụ thắm trổ mầm non,
Đất trời thay đổi bừng sức sống,
Đây luật thiên nhiên của sống còn.
Như những chuyện đời tự cổ kim,
Châu Mỹ, Bắc Âu thuở im lìm,
Nếu ta chẳng có tàu tứ xứ,
Bốn bể, năm châu, ai kiếm tìm!
Ta đã đi qua cỏi đời nầy,
Vui buồn trần thế đã đủ đầy,
Nơi kia, ai biết bao cảnh mới,
Đời mai, ta lại vui đấp xây.
Trần gian, trạm trước đã đón mời,
Chu du trần thế khắp mọi nơi,
Trạm sau,, suối mát, non thanh thản,
Buồn chi, người hởi, tàu ra khơi!
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment