HAPPY INDEPENCE DAY



Happy INDEPENDENCE DAY - JULY 4TH *** HAPPY BIRTHDAY

Le thi Khanh July 01 Huynh t Bich Lien july 23 ******* Mến chúc Các Bạn vui ngày sinh nhật cùng gia đình ,nhiều sức khoẻ và luôn may mắn NgocDung và nhom peda 67

Monday, November 30, 2020

Love Songs-2 DVD -Song Phung



SONG PHUNG YOUTUBE CHANNEL
https://www.youtube.com/channel/UCm6JPZMUWWi24EochQxeMvg


Love Songs-2 DVD 

https://www.youtube.com/playlist?list=PL7DrdNu9qBPwMBwCDnuI2PHOOoci-JQ5N


suu tam
MNLam
Cali

Bài thơ dạy cách chữa bệnh dễ nhớ

 



Một bài thơ dễ thuộc, dễ nhớ có thể là "cứu cánh" cho bạn:
 
Chẳng may bị bỏng nước sôi
Ngâm vào nước lạnh một hồi khỏi ngay.

Chẳng may dầm đâm vào tay
Xà phòng đắp lại ra ngay vài giờ.

Vôi bắn vào mắt bất ngờ
Nước đường hãy nhỏ không chờ một ai.

Nhức răng cắn ngậm gừng tươi
Hoặc múi tỏi nướng ở nơi đau nhiều.

Khi bị xương hóc chớ kêu
Ngậm viên C, xương sẽ tiêu dần dần.

Viêm họng uống nước rau cần
Bỏ thêm tí muối vài lần hết đau.

Máu cam chảy, bày cho nhau
Cục bông tẩm giấm nhét vào hết ngay.

Trái nhàu chính vị thuốc hay
Đắp vào mụn cóc ít ngày sẽ thôi.

Nếu bị ong đốt nhớ bôi
Một viên aspirin vào vết đau.

Muốn lạc rang dầu giòn lâu
Phun ít rượu trắng bắt đầu trộn lên
Đợi cho khi lạc nguội thêm
Rắc một chút muối đã rang khô vào.

Cá nướng không muốn tróc ít da nào
Trước khi nướng, hãy xoa vào mặt da
Một lớp mỡ mỏng, nhớ nha
Lúc đầu đun lửa lớn, sau là lửa nhỏ hơn.

Cách khử mùi tanh của tôm
Khi luộc, cần nhớ thêm vào miếng quế thơm.

Muốn cho cá hấp, béo ngậy hơn
Để lên mình cá miếng mỡ gà, vậy thôi.

Nếu muốn Nách mình đỡ hôi
Rau Ngò hãy nhớ ăn nhiều nghe không?

Hạn chế căn bệnh tăng xông (Cao huyết áp)
Thường xuyên nhớ đến cái ông rau cần.

Nhai sống, hoặc uống trà gừng
Nôn mửa sẽ hết, bạn đừng có quên.

Ngó sen xào, không muốn thâm đen
Trong khi xào, nhớ cho thêm nước vào.

Bị côn trùng đốt thì sao?
Tinh dầu Tràm hãy bôi vào thật nhanh.

Nếu muốn bảo quản quả Chanh
Cắt đôi úp nửa còn vào dấm chua.

Gan muốn giải độc thì mua
Mỗi tuần 2 – 3 quả trứng (ăn vừa vậy thôi)
Rau cải, không thiếu được rồi
Uống thật nhiều nước, giúp hồi lại gan.

Muốn da trắng trẻo, mịn màng
Rửa, nước vo gạo đầu tiên, hàng ngày.

Nếu bị mồ hôi chân, tay
Kiên trì ngâm nước muối mỗi ngày, bạn ơi.

Mồm ăn hành, tỏi bị hôi
Cứ nhai một ít bã chè sẽ thơm.

Khi ngủ nhớ ôm gối ôm
Hoặc nằm nghiêng trái, sẽ hết mồm ngáy ò ó o.

Để miếng sườn rán không co
Trước khi rán chúng, hãy tìm thớ gân
Tìm thấy chớ có tần ngần
Khía 2,3 phát 1 lần là ngon.

Muốn bóc hoa quả dễ hơn
Nhúng vào nước nóng, đồng thời vớt ngay
Thế rồi cứ lấy móng tay
Bảo đảm sẽ được chén ngay dễ dàng.
Sưu tầm trên net


suu tam

MNLam

Cali 

Sunday, November 29, 2020

Le ciel t'aidera...



Un curé qui se promène dans la nature est pris dans les sables mouvants.
Alors qu'il s'enfonce jusqu'au aux chevilles, un camion de pompiers passe par là.
- Vous avez besoin d'aide ?
- Ce n'est pas nécessaire, le seigneur me viendra en aide !
Alors que le curé s'enfonce jusqu'à la ceinture, le camion repasse et les pompiers lui reposent la question.
- Vous avez besoin d'aide ?
- Ce n'est pas nécessaire, le seigneur me viendra en aide !
Lorsque le curé n'a plus que la tête hors du sable, les pompiers passent une troisième fois .
- Vous n'avez toujours pas besoin d'aide ?
- Ce n'est pas nécessaire, le seigneur me viendra en aide.
Alors le curé s'enfonce complètement et lorsqu'il arrive au paradis, il dit au seigneur :
- Je suis vraiment déçu, je pensais vraiment que vous me viendriez en aide !
Et le seigneur lui répond :
- Je t'ai envoyé 3 fois les pompiers, je ne vois pas ce que je peux faire de plus !

 suu tam
Minhnguyet
VN

Saturday, November 28, 2020

Sự khác biệt lớn giữa người đi bộ và không đi sau 10 năm:


   
       Toàn bộ cơ thể đều thay đổi
Thật đáng tiếc khi chúng ta không biết hết được giá trị của đi bộ, một môn thể dục đơn giản mà mọi người đều có thể thực hiện. Dưới đây là 8 sự khác biệt lớn sau 10 năm duy trì thói quen đi bộ, đảm bảo đọc xong bạn sẽ chỉ muốn nhấc gót lên càng nhanh càng tốt
Theo dữ liệu nghiên cứu được công bố trên Tạp chí Khoa học Hoa Kỳ, có một sự khác biệt đáng kể về tỷ lệ mắc bệnh tim, huyết áp cao, béo phì và các bệnh khác giữa những người tập thể dục và những người không tập thể dục. Thật bất ngờ, nhiều người còn không thể tin rằng tập thể dục bằng hình thức đi bộ thường xuyên lại mang lại những tác dụng kỳ diệu đến thế.
            Điểm quan trọng nhất – sự khác biệt về tuổi thọ
Người thường xuyên vận động sẽ có tuổi thọ trung bình cao hơn 11 năm tuổi so với những người thiếu vận động. Nếu không tập thể dục, nguy cơ mắc bệnh tim mạch, tiểu đường, gan nhiễm mỡ và các bệnh khác sẽ tăng lên.
Đi bộ là một cách tốt để loại bỏ việc bạn sẽ phải tiêm và uống thuốc trong tương lai. Khi bạn đi bộ nhiều hơn, sức khỏe của bạn tốt hơn, bệnh của cơ thể bạn giảm và bạn có thể sẽ uống ít thuốc hơn.
So sánh sự khác biệt giữa người đi bộ và người không đi bộ thường xuyên sau 10 năm, kết quả có thể sẽ khiến bạn xem lại bản thân mình. Hãy nhấc gót lên và đi bộ càng sớm càng tốt.
Đi bộ là môn thể dục “cổ đại và tân tiến” nhất trong tất cả các môn vận động thể dục thể thao
Ngay từ hàng ngàn năm trước, hình thức đi bộ để rèn luyện thể chất đã được các bác sĩ y học Tàu cổ đại gọi là “tổ tiên của hàng trăm môn thể dục vận động” và được ca ngợi là liều thuốc tốt nhất cho con người. Đây không phải là một tuyên bố sai lầm hay sự cường điệu so với thực tế.
Có nhiều nghiên cứu đã xác nhận rằng nếu bạn kiên trì thực hiện kế hoạch đi bộ thường xuyên có thể cải thiện sức khỏe của nhiều bộ phận trên cơ thể.
                                                1. Tâm trí
Đi bộ vừa phải có thể khuyến khích não tiết ra chất endorphin, một chất gọi là “hoóc môn hạnh phúc” giữ cho sóng não luôn hoạt động hiệu quả, tạo ra một làn sóng về cảm xúc và sự vận hành thuận lợi nhất của cơ thể, giữ cho nhịp điệu của cơ thể trở nên hài hòa, thư giãn, ổn định.
                                                2. Trái tim
Nhiều người băn khoăn tự hỏi, liệu có phải đi bộ sẽ làm tăng gánh nặng cho trái tim? Không, đi bộ sẽ làm giảm huyết áp, giảm lượng mỡ trong các động mạch đang bị chặn hiện đang mỗi ngày một dày lên, giảm số lần mạch đập trong khi nghỉ ngơi và thúc đẩy sự phát triển của các mạch máu của tim.
                                       3. Đường tiêu hóa
Đi bộ thường xuyên không chỉ giúp cơ bắp dẻo dai mà còn giúp vận động đường tiêu hóa, nhu động ruột hoạt động ổn định, trơn tru và thúc đẩy tiêu hóa, hấp thụ thức ăn tốt hơn, hiệu quả cao hơn.
                                                 4. Phổi
Đi bộ thường xuyên có thể giúp tăng dung tích phổi, tăng sức mạnh của cơ hoành, làm giảm các triệu chứng khí phế thũng mãn tính và viêm phế quản, giảm ham muốn hút thuốc ở những người đang duy trì thói quen hút thuốc.
Những lợi ích của việc đi bộ mang lại đối với sức khỏe của phổi là rất rõ ràng.
                                           5. Vùng lưng
Trong khi đi bộ thường xuyên, áp lực lên đĩa đệm sẽ tương tự như khi đứng. Nó không dễ bị gây ra chấn thương hoặc tổn hại đến xương sống so với các môn thể thao khác, và nó cũng tăng cường cơ lưng để tăng cường sức mạnh cột sống, ổn định sức khỏe toàn bộ vùng lưng.
                                           6. Bộ xương
Đi bộ sẽ mang lại tác dụng tương đương với việc tập luyện tạo sức mạnh và khả năng đảm nhiệm sức đỡ cân nặng của cơ thể trên hệ xương, giúp thúc đẩy sự hấp thụ canxi của cơ thể và chống lại bệnh loãng xương hiệu quả
       
                                                  7. Đầu gối
Để ngăn ngừa viêm khớp, các bệnh liên quan đến thoái hóa tăng theo sự già đi của tuổi tác, điểm quan trọng chính và yêu cầu bắt buộc để khỏe mạnh là duy trì trọng lượng phù hợp và tập thể dục để duy trì sức mạnh cơ bắp tốt ở các chi dưới.
Khi bạn đi bộ và thực hiện việc đều đặn các bước đi, các khớp không phải chịu những áp lực lớn, và các cơ bắp đồng thời có thể được tăng cường, có lợi lớn cho sức khỏe và độ dẻo dai của khớp gối.
                                                       8. Chân
2/3 cơ bắp của cơ thể tập trung ở phần dưới cơ thể. Chúng ta có thể đi lại hay chuyển động phụ thuộc rất lớn vào sức khỏe của cơ bắp đùi và bắp chân.
Một khi các cơ này co lại, mọi người không thể duy trì tư thế đúng và dễ dẫn đến mệt mỏi, đau đầu gối, đau thắt lưng và các triệu chứng khác. Tập thể dục cho đôi chân của bạn là cách tốt nhất để ngăn chặn sự suy giảm thể chất.
Đây chỉ là sự tổng hợp 8 thay đổi “thần kỳ” đối với cơ thể khi bạn đi bộ, có thể sẽ có rất nhiều tác dụng khác chưa đề cập ở bài viết này. Hãy nhớ rằng, đi bộ có thể thay đổi cuộc sống của bạn.

suu tam
MNLam
Cali

Friday, November 27, 2020

Rồi có một chiều

Inline image
 suu tam
LLquang
cali

Thursday, November 26, 2020

films xưa




Christine (A. Delon)

Bonjour Tristesse (M. Demongeot)

suu tam
PBLan
Canada

Một câu chuyện cảm động. Không thể quên ! Nhân mùa Thanksgiving 2020

 


Thân chúc anh chị một mùa Lễ Tạ ơn 2020 đầy hạnh phúc
GLN

Vào sáng ngày Thứ Ba, 11 Tháng Chín năm 2001, chúng tôi đã rời khỏi Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ rồi và đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.

Thình lình tấm màn ngăn cách giữa buồng lái với khoang tàu chứa hành khách vén mở và tôi được gọi vào buồng lái gặp phi công trưởng ngay lập tức.
Vừa bước vào buồng lái là tôi để ý nhận thấy ngay nét nghiêm trọng lộ trên khuôn mặt mọi người. Phi công trưởng đưa cho tôi một bản in ra vừa nhận từ trụ sở chính của hãng Delta Airlines ở Atlanta viết vỏn vẹn câu: "Mọi tuyến không lưu trên lục địa Hoa Kỳ đều ngăn cấm giao thông hàng không thương mại. Hãy đáp khẩn cấp càng sớm càng tốt xuống phi trường nào gần nhất. Hãy thông báo điểm đáp. "

Không ai nói một lời nào cho tôi biết điều này mang ý nghĩa gì. Chúng tôi biết đây là một tình thế nghiêm trọng và chúng tôi cần phải tìm đất liền để đáp ngay. Phi công trưởng xác định sân bay gần nhất là phi trường Gander, Newfoundland, cách 400 dặm. Ông liên lạc với trạm không lưu Canada để xin cho thay đổi tuyến bay và được chấp thuận ngay mà không cần hỏi lý do.

Tất nhiên sau đó chúng tôi đã hiểu ra lý do tại sao họ chấp thuận không do dự.

 

Trong khi phi hành đoàn chuẩn bị cho máy bay hạ cánh, một tin nhắn đến từ Atlanta báo cho chúng tôi biết có hoạt động khủng bố trong khu vực New York.

Vài phút sau tin cập nhật cho biết có không tặc.


Chúng tôi quyết định nói dối với hành khách trong khi chúng tôi vẫn còn ở trên không. Chúng tôi nói với họ rằng máy bay gặp một trục trặc nhỏ về cơ khí và cần phải hạ cánh tại sân bay gần nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra. Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander. Có nhiều hành khách phàn nàn, nhưng điều đó không có gì mới lạ! Bốn mươi phút sau, chúng tôi hạ cánh xuống Gander. Giờ địa phương lúc bấy giờ tại Gander là 12:30 PM tức là 11:00 AM New York.

Khi chúng tôi đáp thì đã có khoảng 20 máy bay khác trên mặt đất đến từ khắp nơi trên thế giới và họ cũng đã phải chọn lối đi vòng này trên đường đến Hoa Kỳ.

Sau khi chúng tôi đã đậu trên phi đạo chờ lệnh mới, phi công trưởng thông báo như sau: "Thưa quý vị, chắc quí vị thắc mắc phải chăng tất cả các máy bay xung quanh chúng ta có vấn đề cơ khí tương tự như chúng ta. Thật ra chúng ta đang ở đây là vì một lý do khác.." Sau đó, ông tiếp tục giải thích thêm đôi chút cho chúng tôi biết về tình hình tại Hoa Kỳ. Có những tiếng thở hổn hển ồ to lên và những tia nhìn hoài nghi thảng thốt. Phi công trưởng thông báo cho hành khách biết rằng giới hữu trách của phi trường Gander bảo chúng tôi giữ yên tại chỗ.

Bấy giờ trách nhiệm và quyền quyết định về tình trạng của chúng tôi tùy thuộc ở chính phủ Canada và lệnh của họ là không ai được ra khỏi máy bay. Và cũng không ai dưới đất được phép đến gần bất kỳ phi cơ nào. Chỉ có cảnh sát sân bay cứ lâu lâu lại đến dòm ngó chúng tôi một lúc, xong đi qua các máy bay khác. Trong khoảng một giờ đồng hồ kế tiếp, thêm nhiều máy bay hạ cánh và sau cùng Gander tiếp nhận tất cả là 53 máy bay từ khắp nơi trên thế giới, 27 chiếc trong số đó là phi cơ hàng không thương mại của Mỹ.

Trong khi đó, những mảnh tin tức bắt đầu phát ra trên hệ thống âm thanh của phi cơ. Lần đầu tiên chúng tôi được biết các phi cơ bị không tặc đã đâm vào Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới ở New York và vào Lầu Năm Góc trong vùng Washington DC. Mọi người cố gắng dùng điện thoại di động của họ, nhưng không thể kết nối vì hệ thống truyền sóng ở Canada khác. Một số người gọi thông qua được, nhưng chỉ có thể với tổng đài ở Canada và họ cho biết rằng các làn sóng nối kết vào đất Mỹ đã bị chặn hoặc bị ngẹt.

Khoảng vào buổi tối trong ngày, tin tức cho chúng tôi rằng hai tòa cao ốc Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới đã sụp đổ và chiếc phi cơ thứ tư bị không tặc đã đâm xuống đất. Bấy giờ hành khách đều kiệt sức về thể chất lẫn cảm xúc, không kể nỗi sợ hãi, nhưng tất cả mọi người đều bình tĩnh đáng kinh ngạc. Chúng tôi chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thấy 52 phi cơ bị lạc khác để nhận ra rằng chúng tôi không phải là người duy nhất trong tình trạng khó khăn này.

Trước đó chúng tôi được thông báo rằng họ sẽ cho phép hành khách lần lượt ra khỏi máy bay mỗi lần một chiếc. Lúc 6 giờ chiều, sân bay Gander nói với chúng tôi rằng phiên chúng tôi được phép rời phi cơ sẽ là 11 giờ sáng hôm sau. Hành khách không hài lòng tí nào, nhưng họ cũng buông xuôi chấp nhận tin không vui này mà không phản đối ồn ào; họ bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng để ở qua đêm trên máy bay.

Gander hứa với chúng ta sẽ chăm sóc y tế, nếu cần thiết, nước, và dịch vụ vệ sinh. Và họ đã giữ lời. May mắn thay chúng tôi không có tình huống y tế nào phải lo lắng. Chúng tôi có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Chúng tôi đã chăm sóc rất chu đáo cho thai phụ đó. Đêm trôi qua không gặp biến cố nào ngoại trừ sự xếp đặt chỗ ngủ không được thoải mái.

Khoảng 10 giờ 30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học chạy đến. Chúng tôi ra khỏi máy bay và được đưa đến nhà ga, nơi chúng tôi thông qua thủ tục nhập cảnh và quan thuế, và sau đó phải ghi danh với Hội Hồng Thập Tự.

Sau đó chúng tôi (phi hành đoàn) được tách ra khỏi đám đông hành khách và được xe van đưa đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách của chúng tôi được đưa đi đâu. Nhân viên của Hội HTT cho chúng tôi biết rằng thị trấn Gander có dân số 10.400 người và họ đang có khoảng 10.500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả các máy bay đã buộc phải đáp xuống Gander! Họ bảo chúng tôi hãy yên tâm nghỉ ngơi tại khách sạn và họ sẽ liên lạc khi các phi trường Mỹ mở và hoạt động trở lại, nhưng chắc cũng mất một thời gian.

Chỉ khi chúng tôi đến khách sạn và bật TV lên, chúng tôi mới biết hết toàn diện của cuộc tấn công khủng bố ở quê nhà (nước Mỹ), 24 giờ sau khi nó bắt đầu diễn ra.

Trong lúc đó, chúng tôi có rất nhiều thì giờ rảnh rỗi và nhận thấy rằng người dân Gander vô cùng thân thiện. Họ bắt đầu gọi chúng tôi là "người máy bay." Chúng tôi hưởng nhận tính hiếu khách của họ, khám phá thị trấn Gander đã kết cuộc đã trải qua một khoảng thời gian khá tốt đẹp.

Hai ngày sau, chúng tôi được gọi và được đưa trở lại sân bay. Trên máy bay, chúng tôi đoàn tụ với các hành khách và khám phá những gì họ đã làm trong hai ngày qua. Những điều chúng tôi khám phá đó thật không thể tin được..

Gander và tất cả các cộng đồng xung quanh (trong vòng bán kính 75km) đã đóng cửa tất cả các trường trung học, hội trường, nhà nghỉ, và bất kỳ nơi tập hợp lớn nào khác. Họ biến đổi tất cả các cơ sở vật chất đó thành chỗ trú ngụ chung cho tất cả lữ khách lỡ đường. Có chỗ thì trải chiếu, chỗ thì trải nệm, chỗ thì trải túi ngủ và gối nằm.

 

Tất cả các học sinh trung học được kêu gọi tình nguyện thì giờ để chăm sóc cho "khách." 218 hành khách của phi cơ chúng tôi được đưa tới một thị trấn có tên là Lewisporte, cách Gander khoảng 45 cây số, nơi đó họ được trú ngụ trong một trường trung học. Hành khách phụ nữ nào muốn có khu ngủ riêng cũng được sắp xếp theo ý muốn. Các hành khách đi chung cả gia đình cũng được giữ lại chung với nhau. Tất cả các hành khách lớn tuổi được đưa tới nhà riêng.

Các bạn còn nhớ người phụ nữ trẻ mang thai chứ? Bà ấy được đưa đến một nhà riêng đối diện bên kia đường với một cơ sở chăm sóc khẩn cấp 24 giờ. Có một nha sĩ được cử sẵn nếu cần đến, các y tá nam và nữ túc trực cạnh đám đông trong suốt thời gian tạm trú.

Các cuộc gọi điện thoại và e-mail cho Mỹ và thế giới được thiết lập sẵn để tất cả mọi người có thể dùng mỗi ngày một lần. Vào ban ngày, hành khách được cung cấp các chuyến "du ngoạn". Một số chọn đi du ngoạn bằng tàu thuyền trên các hồ và bến cảng. Một số chọn đi băng đồng trong các khu rừng của địa phương. Các tiệm nướng bánh địa phương tiếp tục mở cửa để làm bánh mì tươi cho khách hàng.

Thức ăn được các cư dân nấu nướng ở nhà rồi mang đến cho các trường học. Người nào thích dùng bữa ở nhà hàng theo sự lựa chọn của họ cũng được đưa đi và được cung cấp các bữa ăn tuyệt vời. Tất cả mọi người đều được cấp phiếu đến các tiệm giặt địa phương để giặt quần áo vì tất cả hành lý vẫn còn giữ trên máy bay.
Nói cách khác, mỗi nhu cầu thuần nhất của lữ khách lỡ đường cũng đều được đáp ứng đầy đủ.
Hành khách đã khóc khi kể lại với chúng tôi những câu chuyện này.

Cuối cùng, khi có tin tất cả phi trường ở Mỹ đã mở cửa trở lại, họ được chở đến sân bay đúng giờ và không thiếu một hành khách nào. Hội HTT địa phương đã nắm đầy đủ tất cả các thông tin của mọi hành khách và đã đưa trả hành khách về lại đúng chuyến bay. Họ phối hợp tất cả mọi thứ một cách tốt đẹp.
 Thật đúng là hoàn toàn không thể tin được....

Khi hành khách đã trên tàu, nó giống như họ vừa mới đi một chuyến du hành trên biển. Tất cả mọi người đều biết tên nhau. Họ trao đổi những câu chuyện của họ trong mấy ngày qua, khoe với nhau xem người nào được đối xử tốt hơn.

Chuyến bay của chúng tôi về đến Atlanta trông giống như một chuyến bay du ngoạn ăn chơi được thuê bao. Phi hành đoàn tránh ra để họ tự do. Thật không thể tưởng. Hành khách hoàn toàn hàn gắn với nhau và gọi nhau bằng tên một cách thân mật, cùng nhau trao đổi số điện thoại, địa chỉ, địa chỉ email.

Và sau đó là một điều rất lạ thường xảy ra. Một trong những hành khách của chúng tôi đến gần tôi và hỏi tôi rằng ông ta có thể dùng hệ thống âm thanh của phi cơ để nói vài lời được không. Chúng tôi không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói "tất nhiên" và đưa máy vi âm cho ông. Ông nhắc mọi người về những gì họ vừa trải nghiệm trong mấy ngày qua. Ông nhắc nhở họ về lòng hiếu khách mà họ đã nhận được từ tay của những con người hoàn toàn xa lạ. Ông tiếp tục nói rằng ông muốn làm một điều gì đó để đền đáp lại cho những cư dân tốt bụng của Lewisporte.

Ông cho biết ông sẽ thành lập một Quỹ tín thác dưới tên của DELTA 15 (Số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ tín thác là cung cấp học bổng đại học cho học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi mọi khách đồng hành cùng chuyến bay đóng góp bất kỳ số tiền bao nhiêu cũng được. Khi chúng tôi đã gom góp đủ hết các tờ giấy ký hứa có ghi số tiền, tên họ, số điện thoại và địa chỉ, tổng số khoản tài trợ là trên $14.000!

Người đề xướng đó là một bác sĩ ở Virginia, ông hứa phần ông sẽ đóng góp bằng với số tiền đó và sẽ tiến hành thủ tục giấy tờ lập học bổng. Ông cũng nói rằng ông sẽ chuyển đề nghị này đến Công Ty Hàng Không Delta và sẽ yêu cầu họ cùng hiến tặng.

Khi tôi viết bài này, quỹ tín thác đã lên hơn $1.5 triệu và đã hỗ trợ 134 học sinh theo học đại học.

Tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện này bởi vì bây giờ chúng ta cần những câu chuyện đẹp như thế này. Nó mang lại cho tôi một chút hy vọng khi biết rằng người ta dù ở nơi xa xôi vẫn có thể đối xử tử tế với người lạ trôi dạt tới. Nó nhắc tôi thế giới này có bao nhiêu điều tốt đẹp. Bất chấp mọi điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng vẫn còn rất nhiều người tốt và thánh thiện trên thế giới và họ sẽ hiện ra khi tình thế xấu tệ đi.

 

Xin thượng đế ban phước cho Hoa Kỳ..... 

Xin thượng đế ban phước cho người dân Canada... và đặc biệt là xin thượng đế ban phước cho người dân Newfoundland."

 

Jerry Brown (Phan Hạnh chuyển ngữ)


suu tam

MNLam

cali

Wednesday, November 25, 2020

Lá rụng nơi thiên đường




 Này ông,
– Gì, để tôi ngủ thêm tí nào
– Dậy đi, chở tôi ra chợ hoa bằng xe đạp đi
– Sao hôm nay bà lại giở giời thế này. Ra mua cái vé tàu điện ngầm mà
đi chợ… Bà lão thân yêu ơi, cho tôi ngủ thêm tí nữa thôi mà…?
Lèm bèm, năn nỉ đủ cách mà chả được, ông cũng đành dậy
2 ông già bà cả đèo nhau trên cái xe đạp của thằng cháu. Thời buổi
động 1 tí là người ta đi tàu ngầm, ô tô, 2 ông bà trên cái xe đạp làm
bao nhiêu người đi bộ phải ngoái nhìn.
– Lát ông phải mua hoa tặng tôi nhé.
– Ừ, mua cho bà 1 củ khoai ngay đây.
– Ơ, tôi bảo mua hoa cho tôi mà.
– Mua cho bà củ khoai để bà ngồi ăn, đỡ ngồi réo sau lưng tôi nữa.
Gió thổi dìu dịu theo những bánh xe quay. Tia nắng vàng chảy tràn
những con phố thân thuộc. Bà dựa vào lưng ông, tận hưởng cảm giác bình
yên thư thái. Những kỉ niệm xưa ùa về trong tâm trí, mờ ảo nhưng vẫn
thật lung linh ấm áp. Những lần đưa đón, hẹn hò, giận dỗi… Ông im
lặng, có lẽ ông cũng đang nhớ lại thuở đẹp đẽ xưa kia.

2 ông bà ra chợ hoa, xong cũng chả mua gì. Ông thì không có hứng thú
với hoa hoét, bà thì xem xem ngắm ngắm xong rồi cũng chả chọn hoa nào.
Chợt ông bật cười:
– Cứ y như cách đây bốn chục năm ý nhỉ. Bà vẫn là cái đồ kiết xu như trước.
– Còn ông gạch ngói bốn mươi năm vẫn chẳng mòn.
Bà cười thật lớn. Nhưng thật sự bà đang cảm thấy rất mệt. Gần đây bà
thường xuyên bị lả người và gầy đi rất nhiều. Chiếc lá vàng, chỉ chờ
một cơn gió nhẹ để trở về với lòng đất…

Hôm nay là sinh nhật ông vì thế mà bà “giở giời” như vậy. Ở cái tuổi
răng đã lung lay cả hàm thế này nói đến chữ “sinh nhật” có vẻ không
hợp, và ở tuổi này thì còn ai mà nhớ đến ngày sinh nữa đâu. Nhưng bà
có một linh cảm, có lẽ đây là lần sinh nhật cuối cùng của ông mà còn
có bà ở bên…
– Cho ông hôm nay qua nhà mấy ông hàng xóm chơi điện tử đấy
– Thật á, bà lão hôm nay được ăn củ khoai xong nên tử tế hẳn

Bà dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng những món ăn ông thích nhất. Bà cũng ra
hiệu bánh đặt một chiếc bánh gateau nho nhỏ. Cuối tuần, cả nhà đi vắng
hết. Thế lại hay, bà muốn dành khoảng thời gian đặc biệt này với riêng
mình ông. Đang chuẩn bị nốt nến để thắp bánh thì bà bỗng thấy tối sầm
lại. Bà cố đi vào phòng, ra chiếc giường và nằm xuống nghỉ.
– Bà nó ơi, hôm nay tôi đánh thắng to nhé, các lão ấy bị tôi cho ăn hành tơi tả.

Không có tiếng trả lời, dự cảm chẳng lành, ông chạy ngay vào phòng của
2 người và thấy bà đang nằm đó. Trông bà rất yếu.
– Bà nó ơi, bà sao thế?
– Ông… tôi mệt lắm… Ông ra chỗ bếp mang bánh sinh nhật và nến vào đây.
Lúc này ông mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Ông cảm thấy điều gì
đó không ổn, nhưng ông không hỏi nữa và ra bếp lấy bánh vào.
– Giờ tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật tôi đấy. Bà cầu kỳ thế này.
Bà nó ơi, bà nó thấy mệt lắm à, để tôi gọi bác sỹ đến xem nhé.
Bà mỉm cười.
– Ông ơi… Tôi thấy mình đã đến lúc lên thiên đường rồi.
– Bà nói gì thế, đừng nói nữa! Chỉ vớ vẩn.
Ông thấy sợ hãi khi nghe bà nói thế

– Ông để tôi nói… Tôi làm những món ông thích nhất… và có cả bánh
gateau nữa… Sinh nhật của ông lần cuối cùng mà tôi có thể ở bên… Tôi
cảm thấy thật hạnh phúc khi có ông bầu bạn từng ấy năm…… Ông ở lại
mạnh khỏe và chăm lo cho con cháu nhé…
Nước mắt lăn dài. Ông biết là ngày này sẽ đến nhưng ông vẫn cảm thấy
không trụ vững nổi khi đối mặt với giây phút đó. Ông cầm tay bà, run
rẩy, và ông nói trong nước mắt.
– Bà lão ơi, làm sao tôi có thể ở lại mà không có bà…
– Tôi muốn… nghe… điều ước… trong sinh nhật… của ông…
Ông nghẹn ngào và tưởng chừng trái tim mình cũng đang rời khỏi cơ thể
để đi theo người vợ thân thương.
– Gặp bà và chung sống với bà là mọi điều ước của tôi đã thành hiện
thực rồi. Nếu có ước tôi chỉ ước được gặp bà sớm hơn, bà lão ạ.

Bà nở nụ cười cuối cùng và nhắm mắt…
Bà đã có một thiên đường ở trần thế này. Giờ chỉ là đi đến 1 thiên
đường khác, và chờ ông ở đó…


suu tam
MNLam
Cali 

Tuesday, November 24, 2020

Chuyện Tình Thời Chiến-



Họ gặp nhau, trong cao mùa lửa loạn,
Áo chàng đẫm hương sương mùi khói đạn,
Tay nàng vươn máu vết thương vừa băng,
Họ nhìn nhau, mắt nặng sầu xứ loạn.

Ánh hỏa châu soi sáng bao hào lũy,
Tiếng đạn bom xuyên không gian biên thùy,
Trời quê cha ngùi nồi da xáo thịt,
Đất mẹ buồn thời vận nước gian nguy.

Chàng hai mươi anh hùng bất đắc dĩ,
Quên cuộc đời ta chẳng có xuân thì,
Nàng mười tám, nữ cứu thương chiến trận,
Trời máu lửa, nào đâu biết nguồn thi.

Họ quen nhau, chàng tâm người thi sĩ,
Bỗng rạt rào trời mơ ước tình si,
Thảo giòng thi tràn thanh bình hy vọng,
Giấc đơn sơ, em hồng áo vu quy.

Nàng gạt lệ, đọc giòng thơ tình tứ,
Đời bỗng vui, như thiếu nữ phòng thư,
Qua song cửa, mơ màng trăng thu rạng,
Đời an nhiên, sầu chẳng nặng tâm tư.

Văng vẳng trời xa súng vẫn vang,
Quê hương khói lửa vẫn chưa tàn,
Đêm ngày chàng vẫn ôm nòng súng,
Cuộn băng, đường kéo vẫn theo nàng.

Sực tỉnh giấc nồng xếp giòng thơ,
Sương trắng giăng mù nẻo mịt mờ,
Đời anh súng đạn là chiến hữu,
Đời em hạnh phúc chưa tròn mơ.

Gặp nhau đêm nay vùng hỏa tuyến,
Một thoáng dịu dàng, phút ảo huyền,
Tay trong tay, dưới vầng trăng mười sáu,
Xin mơ một lần chuyện phước duyên.

Rồi mai đây trên chiến trường lửa máu,
Đạn có tìm cơ thể, v thương đau,
Giờ ly biệt mơ tay em huyền diệu,
Đưa ta về cõi ước vọng gần nhau.

Huỳnh Anh Trần-Schroeder

Monday, November 23, 2020

MỘT GIẤC ĐÀO NGUYÊN


Đêm nay trong giấc mơ vàng,
Bâng khuâng mơ chuyến huy hoàng lâng lâng,
Gặp người tiên nữ giáng trần,
Áo màu trăng sáng trên tầng may bay,
Tóc nàng như suối lụa trai,
Giăng giăng những giọt ngắn dài sương rơi.
Cẩn vàng khung vải thơ rơi,
Trải đêm huyền diệu, vịnh người giai nhân,
Dáng nàng hay bóng thiên thần,
Tạo thiên đầy ải về trần thế gian,
Nhưng lòng trời vẫn hoang mang,
Vẫn thương tiên nữ gian nan cõi trần,
Ban nàng thanh tịnh tâm thần,
Dáng hoa thiên phú, lòng trần từ bi.
Tôi người duyên phước đường đi,
Phải chăng duyên nợ họa thi cõi nầy,
Đêm trăng tĩnh lặng mùa hây,
Hương hoa ngây ngất, lung lay gió dừng,
Trăng lên sáng khoảng bờ rừng,
Trong giòng tơ lụa lưng chừng sao rơi,
Người tiên múa khúc tuyệt vời,
Nghê thường tha thướt dưới trời trăng sao.
Lòng tôi tha thiết dường bao,
Giòng thơ tuôn chảy dạt dào tâm tư,
Chiêm bao một giấc thực hư,
Đêm rừng mơ kẻ nhân từ giai nhân,
Viếng trần gian phút lâng lâng,
Sắc không hư thực chẳng cần định phân.
Huy hoàng một giấc tuyệt trần
Chỉ mong ngủ giấc phù vân đêm nầy.
Mai kia đời phủ gió mây,
Người tiên vũ điệu ngất ngây còn đầy,
Đêm nay duyên phước cao dày,
Giấc vàng hồ điệp trời đầy trăng sao
Ngẩn ngơ tuyệt giấc thanh tao,
Rừng thơ tiên nữ đêm nao giáng trần.

Huỳnh Anh Trần-Schroeder