Giữa đêm lài nở hương nồng,
Trong mơ đưa bước về dòng sông xưa.
Sáng tinh mơ thoảng bụi mưa,
Những chùm hoa trắng tắm mưa đầu ngày,
Đẹp xinh hoa trắng lung lay,
Trong sương mưa bụi hoa lài mong manh,
Cánh hoa mảnh dẻ mỏng manh,
Tỏa hương tinh khiết trong lành xứ quê,
Nhắc ta mộc mạc tình quê,
Hoa đồng cỏ nội bờ đê đường làng,
Thương người dầu dãi đa mang,
Hoa mang hương thắm dịu dàng ủi an,
Nhắc người mưa gió trên đàng,
Dù mưa, dù nắng còn làn hương thơm,
Giòng đời dù lắm ôm đồm,
Xin dừng giây phút góp gom hương tình,
Của đời nắng sớm bình minh,
Hay đêm tĩnh mịch an bình giấc say,
Ân tình mộc mạc chẳng phai,
Của loài hoa trắng thương ai phong trần,
Gởi thanh hương sắc trong ngần,
Dịu ngày sương gió, phù vân trong đời.
Trong mơ hoa vẫn gọi mời,
Dịu dàng hoa nở cho vơi nỗi sầu.
Về người giông bão dãi dầu,
Gập ghềnh đường lối trên cầu thời gian,
Thiên nhiên ân huệ miên man,
Trải đường muôn nẻo hoa ngàn đẹp xinh,
Còn hoa nở sớm bình minh,
Còn nguồn hy vọng ân tình tạo thiên.
Quê tôi có giống hoa hiền,
Sắc hương mộc mạc, triền miên nghĩa tình.
Đẹp lời chất phác quê mình,
Gởi người phiêu lãng lời tình sâu xa,
Hương quê tình nước đậm đà,
Hoa lòng đất mẹ thiết tha an bình,
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment