Họ gặp nhau, trong cao mùa lửa loạn,
Áo chàng đẫm hương sương mùi khói đạn,
Tay nàng vươn máu vết thương vừa băng,
Họ nhìn nhau, mắt nặng sầu xứ loạn.
Ánh hỏa châu soi sáng bao hào lũy,
Tiếng đạn bom xuyên không gian biên thùy,
Trời quê cha ngùi nồi da xáo thịt,
Đất mẹ buồn thời vận nước gian nguy.
Chàng hai mươi anh hùng bất đắc dĩ,
Quên cuộc đời ta chẳng có xuân thì,
Nàng mười tám, nữ cứu thương chiến trận,
Trời máu lửa, nào đâu biết nguồn thi.
Họ quen nhau, chàng tâm người thi sĩ,
Bỗng rạt rào trời mơ ước tình si,
Thảo giòng thi tràn thanh bình hy vọng,
Giấc đơn sơ, em hồng áo vu quy.
Nàng gạt lệ, đọc giòng thơ tình tứ,
Đời bỗng vui, như thiếu nữ phòng thư,
Qua song cửa, mơ màng trăng thu rạng,
Đời an nhiên, sầu chẳng nặng tâm tư.
Văng vẳng trời xa súng vẫn vang,
Quê hương khói lửa vẫn chưa tàn,
Đêm ngày chàng vẫn ôm nòng súng,
Cuộn băng, đường kéo vẫn theo nàng.
Sực tỉnh giấc nồng xếp giòng thơ,
Sương trắng giăng mù nẻo mịt mờ,
Đời anh súng đạn là chiến hữu,
Đời em hạnh phúc chưa tròn mơ.
Gặp nhau đêm nay vùng hỏa tuyến,
Một thoáng dịu dàng, phút ảo huyền,
Tay trong tay, dưới vầng trăng mười sáu,
Xin mơ một lần chuyện phước duyên.
Rồi mai đây trên chiến trường lửa máu,
Đạn có tìm cơ thể, vẽ thương đau,
Giờ ly biệt mơ tay em huyền diệu,
Đưa ta về cõi ước vọng gần nhau.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment