Trong tôi có những niềm thương,
Bao la sâu đậm như đường quê hương,
Niềm vui như sáng vầng dương,
Nỗi buồn se sắt như sương ân tình.
Buồn như vận nước điêu linh,
Vui như thanh sử oai linh nước nhà.
Âm dương sáng tối chẳng hòa,
Buổi tà dương chẳng dịu hòa trắng đen,
Tâm tư như lối không đèn,
Đường đi lận đận rối ben duyên phần,
Tưởng mình đã dứt nghiệp trần,
Thiên ân còn cảm cho lần hồi sinh,
Bởi tâm mẹ nặng dưỡng dinh,
Sợi tình mẫu tử an bình thứ tha,
Biển đời lòng mẹ bao la,
Đầy lòng thương cảm trẻ nhà phong sương,
Có cha nhưng chẳng vấn vương,
Chẳng công sinh dưỡng, chẳng hương dỗ dành.
Nên tôi gom góp mong manh,
Tình người thiên hạ, mỏng manh sức mình,
Tạo vùng trong sáng anh minh,
Cho đời con trẻ còn xinh vừng hồng,
Sau mưa còn ánh cầu vòng,
Còn tình thiên hạ, còn lòng thiện ân.
Đường đời nảo quãng phong trần,
Miễn đời con trẻ còn vầng anh minh,
Sáng tương lai, sáng niềm tin,
Cho con đời sống trong tình thiên ân,
Sá gì nông nỗi lòng nhân,
Người theo ảo ảnh, quên phần dưỡng nuôi,
Bỏ nhân tính chuyến ngược xuôi,
Phù hoa ảo ảnh chôn vùi nghĩa nhân.
Trời sinh cầm thú thế nhân,
Còn tình mẫu tử thanh chân chốn nầy.
Thiên ân mach lạc cao dày,
Tạo giây từ mẫu đủ đầy thiện minh,
Xin người đừng nỡ dứt tình,
Suối nguồn sinh trưởng ân tình bao la,
Bảo tồn sự sống sâu xa,
Cho ta, cho trẻ, cho nhà nhân gian.
Tạo thiên dựng chuyến bình an,
Nhiễu nhương rồi cũng dịu làn điêu linh,
Tình mẫu tử, biển hy sinh,
Chẳng riêng thân phận, còn tình bào thai,
Dù thương, dù hận, ai hoài,
Một thương thân phận, vạn thương con mình.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment