VÌ SAO ?
Người hỏi tôi sinh trưởng chốn thị thành,
Chẳng sống đời làng quê bởi chiến tranh,
Thơ tôi sao nồng đậm mùi bùn đất,
Thanh đạm chuyện đời người chốn tre tranh.
Tiềm tàng ân nghĩa tình nhà nông,
Qua bao thế hệ anh cha ông,
Làng quê, đồng nội sống trong tâm,
Mùi hương bùn đất giữ trong lòng.
Sống đời thành phố, tâm vọng quê,
Những mảnh vườn xanh trái xum xuê,
Bao la ruộng đồng vàng ngọn lúa,
Tâm tưởng nộng gia vẫn tràn trề.
Quê hương mộc mạc chốn miền Tây,
Phù sa từ biển ruộng đong đầy,
Sương sớm vừa dâng, đồng vang tiếng,
Gàu cao chuyển nước, người cấy cày.
Sóng nước dòng trong ánh mai hồng,
Bóng thuyền đi, câu hò trên sóng,
Mong ngày gió nổi, lưới buồm căng,
Thủy sản đầy khoan hương mặn nồng.
Ngày lam lũ, đời người phong trần,
Dân tôi trân trọng tình thiên ân,
Ban nguồn hoà thuận sương mưa nắng,
Tưới đất ươm mầm, lúa ngọn dâng.
Đời no ấm dù lắm phong trần,
Tình người thanh đạm, chẳng bâng khuâng,
Thương gia quyến, trọng ơn trời đất,
Hiền hòa tâm tưởng, chẳng si sân.
Còn tôi trân trọng ân nòi giống,
Giòng giống cang thường người Lạc Hồng,
Tiềm tàng ân huệ tình nhân ái,
Chảy tràn tâm huyết nghĩa tình nồng.
Nên lời quê hương sống tràn trề,
Tâm cang nồng cháy cảnh tình quê,
Nên dù tha hương đời viễn xứ,
Canh cánh lòng nầy tình miền quê.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment