Trong mơ tôi thấy mình là sóng,
Vỗ bờ dương liễu cây dài bóng,
Vuốt ve hạt cát lung linh nắng,
Lướt khoảng trùng dương bể mênh mông,
Tàu ai trên ngọn sóng nhấp nhô,
Hồn say hoài bảo giấc cơ đồ,
Hải lý vạn dặm không biên giới,
Có chở bao la mộng hải hồ?
Ta là núi non trong giấc mộng,
Sừng sững vùng cao nhìn non sông,
Bao la gấm vóc miền quê mẹ,
Vang lời non nước gọi tang bồng,
Ai quãng phong ba đời gió mưa,
Kiếm cung gươm báu tự ngàn xưa,
Về khắp đất trời hồn thanh sử,
Liệt oanh hào khí hồn người xưa.
Làm gió thênh thang mộng trùng dương,
Lướt sóng mây ngàn về viễn phương,
Làm cánh chim bay trời vũ trụ,
Không gian thăm thẳm chuyện vô thường.
Giấc mộng xin dài đường thế nhân
Ta chẳng là hạt bụi phù vân,
Than ngày giông bão cuốn hoang đàng,
Trí tâm xứng mộng người chính nhân.
Là sông, bể, núi, lòng vời vợi,
Hồn thiên nhiên, tâm trí đất trời,
Giữ trong lòng đất nguồn mạch sống,
Hướng chốn hoàng thiên với tình người.
Lấp biển vá trời, mộng ngang tàng,
Chẳng sầu giới hạn bởi ngũ quan,
Buồn phận nữ nhi, thường tình thói,
Khi đời nghiêng ngửa, sống hiên ngang.
Thói đời dâu bể, ngậm bồ hòn,
Vì nợ áo cơm phải vuông tròn,
Nặng gánh gia đình, bờ vai nhỏ,
Tàn chí hải âu, dài hận nước non!
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
No comments:
Post a Comment